4/9/08

Kể tiếp chuyện đi Châu Âu nào




(Hăm hở đi Tây Ban Nha, vậy mà mù mịt thông tin nên bỏ qua phần lớn những điều đặc trưng của nó. Lần sau mình sẽ rút 1 số kinh nghiệm trước khi đi đâu)




Sau 2 ngày nghỉ ngơi tại Limoges, vợ chồng mình và bác Vy tốt bụng sắp xếp hành lý để hôm sau đi Montauban. Từ sáng sớm, cả 3 người vội vã ra tàu, vội vã ăn và vội vã ngủ tranh thủ. Trên xe, mình tuy háo hức nhưng cũng không hình dung nổi 6000km sắp tới sẽ như thế nào. Đúng 10h, bọn mình gặp chiến sĩ vẻ vang Hoàng Huynh và em Nhàn đón sẵn, và 5 người bắt đầu cuộc hành trình

Tính ra mình cũng thò được cái chân đến Montauban, chụp được cái ảnh trứoc nhà ga trung tâm của thành phố... tuy nhiên cái làm mình ấn tượng nhất là hình ảnh bác Huynh đeo kính đen xì và em Nhàn nhí nhảnh bên cạnh. Mình ra thăm em xe ô tô và tống loạt va li đồ ăn, quần áo, túi ngủ vào trong. Cả 5 người đi khoảng hơn 200km thì tới Tây Ban Nha, hình như có đường biên giới là 1 ngọn núi thì phải. Nhưng mà công nhận nhà cửa Tây Ban Nha khác hẳn Pháp, có vẻ là hơi thôn nữ chém to kho mặn í. Trông nhà cửa 2 bên đường như đống hộp diêm xấu xỉ, đỏ đỏ, trắng trắng chả có gì khác biệt. Chắc đây chỉ là vùng biên giới chứ Tây Ban Nhà yêu quý của mình mà xấu thế à. Đi thêm 1 lúc nữa thì tới Barcelona, tuy nhiên khi vào thành phố mình cứ ngỡ hết cả ngàng. Ấn tượng đầu tiên là “ chả có ấn tượng gì” hic hic.

Lòng vòng 1 lúc, chúng tớ đi tìm cái khách sạn đã book trứoc qua mạng. Trời ạ, không biết các khách sạn khác thì như thế naò nhưng cái khách sạn bọn mình book trứoc quả là lần đầu tiên mình gặp, trông như cái nhà tù quốc xã í.

Cửa khách sạn trông to và sơn đen xì, chả có vẻ gì giống 1 khách sạn, cũng chả có gì mời gọi khách khứa cả, đánh bạo cả hội bấm chuông, cũng chẳng thấy có ai ra cả. Nhìn thì rõ là kiểu khu tập thể trung tự của Hà Nội. Mãi về sau mình thấy có 1 ông khách đeo balô đi vào, cầm cái chìa khóa mở cổng, tụi mình hỏi ông ấy, ông ấy đã xác nhận đây chính là khách sạn, úi úi, không tin nổi kiểu khách sạn này.


Cả hội có 5 người, nhưng cả khách sạn chỉ còn 1 phòng 3 giường thoai, mình xin xỏ lễ tân cho bọn mình nộp thêm tiền để ở 5 ngừòi nhưng không được, thuê thêm phòng cũng không xong. Thế là cả hội bàn bạc quyết định ở chùa. Năm anh em nhét vô 1 cái phòng ngột ngạt khoảng 12m. Blog bác Huynh có viết “Nhưng cái khách sạn từ hồi Napoleon này thì lại hơi củ chuối: đi qua hai lớp cửa mới tới được phòng lễ tân, để tới được phòng của mình thì phải gọi lễ tân mở cửa hành lang dẫn vào phòng của mình, và lễ tân ngồi trong phòng kéo cái giây nối từ chỗ ngồi tới cái chốt cửa, đúng là công nhệ Tây Ban Nha! Cả bọn tìm cách lừa hai cô lễ tân người Tây Ban Nha để mang hành lí và vào được phòng. Sau khi cất hành lí cả bọn bắt đầu xuống phố để thăm thú (khách sạn cách trung tâm thành phố khoảng 10 phút đi bộ).

May cái là quả chuối khách sạn này ỏ trung tâm mua sắm củat Barcelona, kiểu như mình ở Cầu Gỗ gần hồ Hoàn Kiếm í nên cũng tiện. Nếu bác Huynh ấn tượng với Barcelone vì nhiều ngừòi đồng tính hôn nhau ngon lành trên phố thì mình ấn tượng thành phố này vẫn còn nhiều cửa hàng sale off 40%. Giá cả khá rẻ, đi theo là hàng hóa không ngon lành như ở Pháp, vẫn chỉ mấy em Pimky, nafnaf, H&M, Mongo... nhưng hàng hóa xấu hơn và giá cả rẻ hơn. Thế mà mình cũng bon chen mua đựoc 1 đôi giày lưòi 10Eu và đôi giày cho Ben nhà mình 5EU, he he, thu hoạch ở đây nghèo nàn, nói chung là chả có gì mấy. Khu đại lộ trung tâm cũng nhiều khách du lịch, kiểu dạng ngừòi giả tượng cho du khách chụp ảnh và trả tiền khá nhiều, cứ 5m lại có 1 người tượng, mình thì công nhận phục họ sát đất í. Cả nhóm cũng bon chen chụp ảnh lúc đâù, về sau thì nhàm chán quá nên thôi.

Tối hôm đó, trong khách sạn cả bọn chiến mì gói và thịt bì quay kiểu bác già sáng tác, ai cũng hết bát, ai cũng thỏa mãn vì quá mệt và đói. Lúc đấy, bác già nhà mình bắt đầu cáu bẳn vì mất visa card. Biết là không thấy từ chiều, nhưng cứ hy vọng về sẽ tìm thấy, tuy nhiên sau khi minh lục tung đống đồ đạc và bác Huynh tìm khắp xe ô tô không thấy, bác Hanh bắt đầu cáu tiết, và mình thì mơ hồ lo lắng số tiền trong đó sẽ không cánh mà bay, barcelona thanh toán thẻ không cần code chứ, chỉ cần quẹt là xong mới mất an ninh, mình lo mất tiền đến sút cả cân, hôm sau lập tức mặt 2 vợ chồng mọc thêm loạt đèn pin vì căng thẳng. Đêm đó, hàng loạt điện thọai gọi về Pháp để đóng tài khoản với hy vọng mong manh là ở hiền gặp lành, không sao cả...

Sáng hôm sau, cả hội đi thăm quan chính thức Barcelona. Nhà thờ 5 ngọn, sân vận động, đấu trường cổ, vừon hoa, cái nhà hình viên đạn.. có mối bờ biển đẹp nhất thì lại không tới. Và vì vậy, với mình barcelona vẫn là ngưòi đàn ông thiếu quyển rũ.

Chuyện đáng nhớ nhất ở đây:

Khi trả phòng khách sạn, mình gặp 1 zai Tây Ban Nha không mặc áo, làn da đen ròn rã, tóc hơi buông dài bồng bềnh, khuôn mặt rõ là dễ thương.

Bác Vy có công nhận điều này.

Điều ghét nhất ở đây

Nóng kinh hồn, mồ hôi như tắm và cái công trình gì cũng nhỏ xíu, chả bõ đi taxi đến.

Khám phá:

Khi quá mệt, có thể mình sẽ kéo bễ khi đêm về, hic hic

1 góc Barcelona

barcelona 2 by you.

barcelona 3 by you.


barcelona 1 by you.



4 nhận xét:

2Ti nói...

Thế không có chỗ nào xem đấu bò à? Không có ai hoà tấu Ghi ta theo điệu Flamenco cho mẹ Nhím nghe à? Hic hic...

TamPhan nói...

thế tình hình vụ Visa Card thế nào hả chị?

Mẹ 2Khoai nói...

Tây Ban Nha là đất nước tôi yêu quý lắm lắm đấy. hihi, đàn ông TBN thì quyến rũ là đúng rồi :x. Bà vẫn chưa về hả?

MrRight nói...

Em đi Pháp - Ý - Tân Ban Nha? Giá đi Tour bao nhiêu hả em?

Nhím phởn

Nhím phởn
Mỗi khi phởn chí, Nhím hay có nhiều biểu hiện lạ lùng

Đàn bà 30

Đàn bà 30

Dân vận trên đất diêm

Dân vận trên đất diêm

Monaco - thiên đường mua sắm

Monaco - thiên đường mua sắm

Người đẹp và xe hơi

Người đẹp và xe hơi

Nhím và 2 công chua Bom Bê

Nhím và 2 công chua  Bom Bê

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Chang va Nang

Chang va Nang

Mẹ con ta đớ

Mẹ con ta đớ