Hiển thị các bài đăng có nhãn báochí. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn báochí. Hiển thị tất cả bài đăng

30/7/08

Như chưa hề có cuộc chia ly...




333 magnify

Đọc "Như một lời chia tay" của blogger Ngoc N (nhà báo Nguyễn Tuấn Ngọc của báo "Pháp luật Việt Nam") mà buồn tơi tả!

"Hình thức kỷ luật mà anh Bùi Thanh phải nhận lấy là: cách chức, rút thẻ nhà báo, không cho làm việc gì liên quan đến nghề báo...không biết kết quả bỏ phiếu thế nào, nhưng tôi cảm thấy đó là một hành động tàn độc với một người dấn thân với nghiệp báo như anh Bùi Thanh. Một hành động mà người ta tước đoạt đi lòng đam mê của con người... Với một người làm báo như vậy là hết! Chỉ còn lại nước mắt và lời sẽ chia yêu thương từ cộng đồng..."

Mấy hôm nay, nghe phong thanh các nơi, rồi thấy blog của anh Bùi Thanh không còn tấm poster có hình nhà báo Nguyễn Văn Hải cùng slogan "Chúng tôi luôn ở bên bạn", cũng có thể cảm nhận được số phận của PTBT "Tuổi Trẻ". Nhớ lại những dòng anh viết trên blog: "Hình ảnh và slogan này sẽ xuất hiện tại trụ sở chính của báo "Tuổi Trẻ" và các Văn phòng đại diện "Tuổi Trẻ" trong cả nước. Như một lời nhắc về một đồng nghiệp đang nằm trong trại giam. Cho đến khi Hải và Chiến được tự do", thấy lòng rười rượt bất an!

Vẫn biết, tội anh Bùi Thanh lớn lắm!

Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng HS - TS, đã có "chỉ thị yêu nước" chưa mà anh dám viết trong entry "Không thể chấp nhận được!": "Cho dù đó là gì đi nữa, chúng ta trước sau vẫn chỉ có một câu trả lời: Hoàng Sa, Trường Sa là lãnh thổ của Việt Nam và mãi mãi là như thế! Những người đi trước đã ngã xuống vì mảnh đất này và do vậy, chúng ta cũng sẽ không lãng quên điều ấy. Và chúng ta cũng không cho phép ai thay đổi lịch sử, thay đổi bản đồ Việt Nam! Và xin bạn, mỗi ngày mở trang hai báo "Tuổi Trẻ", trong mục dự báo thời tiết, hãy xem Hoàng Sa, Trường Sa chúng ta bao nhiêu độ? Nơi ấy nắng ấm, mưa bão thế nào? Như chưa hề có cuộc chia ly…"

Rồi khi hai đồng nghiệp bị bắt giam một cách mờ ám, lại vẫn anh, công nhiên bày tỏ sự "đau buồn và phẫn nộ" trong entry "Vì sao?": "Ai ở trong hậu trường vụ án này mới hiểu hết sự kỳ lạ và phức tạp của nó. Ai đó đã đúng khi nói rằng công lý dường như bị nhạo báng qua vụ án này và nhà báo đã trở thành nạn nhân".

Những dòng của anh, trên blog, và đặc biệt, trên mặt báo "Tuổi Trẻ", đã mang lại niểm tin cho không ít người trong những giờ khắc căng thẳng ấy, thì bây giờ khiến anh phải ra đi...

Chia tay anh Bùi Thanh, một người chưa hề quen biết, và nghĩ đến câu anh viết để hy vọng: "Như chưa hề có cuộc chia ly..."

----
copy từ blog anh Hoàng Linh, Ức chế và buồn

22/5/08

Mùa gió chướng





Lao Động Cuối tuần số 20 Ngày 18/05/2008



(LĐCT) - Chưa bao giờ đầu óc bị phân tâm như thời điểm này. Cuộc sống trở nên bề bộn của những chuyển đổi . Mới hơn một năm gia nhập WTO, vừa mới những ngày ngây ngất với những chỉ tiêu vượt trội, nay lần đầu tiên Quốc hội phải biểu quyết hạ thấp những chỉ tiêu phát triển kinh tế mới thông qua, ngón tay còn lưu cái cảm giác tê tê của lần ấn nút cách đây mới chừng nửa năm.

Những cơn rét đậm rét hại rồi đủ loại dịch bệnh bùng phát tứ tung; những con sông chết dần vì ô nhiễm, cả chục triệu tấn than lọt qua lỗ kim của trùng điệp các cơ quan quản lý, giá vàng thì lên giá đôla thì xuống, thanh khoản ngân hàng cạn kiệt, những nhà đầu tư chứng khoán thẫn thờ nhìn mũi tên đi xuống. Người dân đang chen lấn xếp hàng mong kiếm xuất được nộp tiền đặt cọc bao giờ nhận nhà cũng được, nay thì thị trường bất động sản đóng băng trở lại, nhiều công trình xây dựng ngưng trệ vì không đủ tiền bù đắp cho giá vật liệu thăng thiên. Giá giàu thô tăng cao nhưng không bù lại lượng dầu công nghiệp phải nhập trong khi nhà máy lọc dầu vẫn còn đang xây sau 8 năm nâng lên đặt xuống. Các tập đoàn kinh tế hoành tráng đang bươn chải trên nhiều thị trường để duy trì đồng vốn... Một đại gia bỏ một đống tiền mua máy bay riêng mà chưa biết khi nào được cấp phép cất cánh.

Nửa đêm có đại gia từ phương Nam gọi điện thì thào hỏi: "Họp ở ngoài ấy có thấy gì không chứ còn người làm ăn thì lo lắm, như ngồi trên lửa đốt vậy?". Anh lái xe ôm hàng ngày vô tư nay cũng thanh minh khi nhận tiền của khách: "Bác thông cảm, không biết làm sao mà sống với giá cả này".

Một số quan chức bỗng "tẩu hoả nhập ma" không khảo mà xưng, vác tiền thiên hạ quà cáp nộp vào công quỹ khiến báo chí lại rộ lên cuộc tranh luận thế là đúng hay sai. Kẻ khen là dại, người chê là khùng. Quan chức mới được đề bạt bị báo chí đặt lên máy soi xem con virus của lỗi lầm 18 năm trước có còn hay không. Người kết là di căn, kẻ bênh là lành bệnh. Nhà lãnh đạo đổi ý thay người như anh trọng tài trên sân cỏ thổi còi cho thắng rồi lại thổi còi rằng không...

Mấy hôm nay dân chúng đang ngỡ ngàng nhìn một người từng là tội đồ hiên ngang từ chốn lao lung trở về lại rùng mình đón nhận tin hai nhà báo vào chốn lao lung bởi những lời khép tội bằng chính điều luật chống tham nhũng.

Ở Quốc hội đang sôi nổi bàn việc mở rộng Thủ đô mà xem ra nó giống một cuộc du canh (nhưng không du cư) vĩ đại hơn là một đề án khoa học liên quan đến quốc kế dân sinh vì nó đặt điều kiện tiên quyết là nhập tỉnh rồi mới xây dựng đồ án.

Bên các nước bạn hết bão ở bên phải lại động đất ở trên đầu, thống kê người chết đều có rất nhiều dãy số. Kỳ họp này, tôi gửi lời chất vấn đến người đứng đầu Chính phủ: "Đã bao giờ tính đến một kịch bản xấu nhất để ứng phó chưa?". Không biết sẽ nhận được hồi âm thế nào. Ngẫm lại mới hiểu rằng đây mới là khúc dạo đầu của một thời chuyển đổi.

Nhớ lại câu chuyện mới cách đây không đến 2 năm, lúc đang đứng trước ngưỡng cửa thời điểm gia nhập WTO, trong một lần "nghĩ ngợi cuối tuần" tôi đã viết và ví rằng sự kiện này đơn giản giống như lấy vợ mà thôi. Trước sau cũng lấy, xấu tốt tuỳ thuộc ở mình. Nay ngẫm lại mới thấy không đơn giản như thế.

Nước mình từ lúc khai thiên lập địa đã được ông Giời xếp cho một mảnh đất phải nói là rất đẹp. Riêng cái vịnh Hạ Long nằm kề bên cạnh đến nay thành di sản thiên nhiên của thế giới đang có cơ xếp vào "top 7" kỳ quan. Nhưng bù lại phải nằm cạnh bác láng giềng khổng lồ. Văn minh Trung Hoa phải xếp hàng đầu thiên hạ nhưng cái sức thôn tính thiên hạ thì cũng tương xứng với tầm mức của nền văn minh hàng đầu ấy. Để khỏi bị thôn tính, tổ tiên mình phải chọn một lối sống khác thường. Cái không bình thường ấy đôi khi lại làm nên những cái phi thường trong lịch sử, thường thể hiện trong việc đánh giặc giữ làng cũng là giữ nước. Thăm mấy bảo tàng của các nước có dính dáng đến chiến tranh ở Việt Nam đều hấy họ trưng ra cái mô hình địa đạo Củ Chi tựa nhà cao tầng xây trong lòng đất, hàm ý nói rằng làm sao thắng nổi cái dân tộc sẵn sàng chịu đựng gian khổ hy sinh đến chừng ấy.

Cái lối sống không bình thường ấy lại chọn cho mình một mô hình sống rất nên thơ bởi luỹ tre xanh bao quanh những giếng nước, sân đình, mái chùa và một nếp sông nền nếp đất lề quê thói. Trông vậy nhưng luỹ tre làng chẳng khác một pháo đài khi có biến từ bên ngoài, lại giống cái rèm mành che chắn được cả sự xâm nhập của thói tục ngoại lai cũng như giữ gìn cái chất chân quê của dân tộc.

Nhưng cái không bình thường hơn hết lại chính là sự thủ cựu gìn giữ cái trạng thái công hữu về tài sản trong làng xã mà cốt yếu là ruộng đất, tư liệu sản xuất hàng đầu của xã hội truyền thống. Chính sách quân điền trở thành tập quán mấy năm chia lại một lần với tinh thần "không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng", cái tư tưởng bình quân và câu khẩu hiệu lý tưởng "lấy của người giàu chia cho người nghèo" được coi là phương thức hành xử của công lý...

Tất cả được hỗ trợ bằng cả một kho tàng văn hoá dân gian mê hoặc từ thế hệ này qua thế hệ khác những chuẩn mực về đạo lý được gọi là truyền thống dân tộc.

Nhưng cái hệ quả quan trọng nhất lại không chỉ là thế. Cách sống ấy khiến cho trong xã hội Việt Nam không thể nảy nòi được những người sở hữu. Giàu không ba họ, khó không ba đời vừa là hy vọng của người nghèo vừa là định mệnh của người giàu, khiến xã hội ta khó lòng mà phát triển. Nhưng nhờ thế mà Việt Nam trường tồn bên cạnh đế chế Trung Hoa trong suốt trường kỳ của lịch sử. Và cũng và thế mà thuở trước Việt Nam như chỉ biết đến một thế giới duy nhất là: "Thế giới Trung Hoa".

Phải cho đến giữa thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX Việt Nam mới biết đến một thế giới "Ngoài Trung Hoa" và hơn một thế kỷ tiếp đó chính là quá trình chúng ta hội nhập với trước tiên với thế giới ngoài Trung Hoa được hiểu như thế giới phương Tây và sau đó gắn với công cuộc Đổi mới chính là với toàn thế giới mà việc gia nhập WTO chính là một cái mốc. Chúng ta bắt đầu buộc phải sống bình thường như thiên hạ. Và cái bình thường hấp dẫn nhất đồng thời cũng là khó khăn nhất chính là làm quen với tư cách của những người sở hữu, nền tảng của dân chủ và cũng là nguồn lực của kinh tế thị trường.

Cái đang diễn ra trong lòng xã hội ta trong quá trình Đổi mới, đặc biệt là đựơc thúc đẩy mạnh mẽ bởi việc gia nhập WTO chính là quá trình chuyển đổi sở hữu mà thuật ngữ một thời được gọi phổ quát là "thời kỳ tích luỹ tư bản chủ nghĩa" đang diễn ra. Trong thời kỳ này, mọi người đều trong cơn "khát sở hữu" nhưng vẫn giữ lại những tập tính và quán tính của những hệ thống giá trị đã cũ khiến cho mọi cái trong hành xử cũng như trong suy nghĩ đều chưa thể bình thường.

Tìm sự giải thích hiện tại bằng cách giải thích quá khứ một cách rối rắm như vậy chưa hẳn đã thuyết phục được ai. Nhưng bằng cách đó nó làm cho ta yên lòng trong cơn chuyển đổi, trong quá trình tự lột xác nên nhiều giá trị còn mơ hồ giữa một thời đầy rẫy những giá trị ảo và giả. Âu cũng là một viên thuốc an thần để tạm giải thích những điều chưa thể giải thích. Giống như đi biển trong mùa gió chướng phải lựa gió mà căng buồm.

Dương Trung Quốc

Note: Lâu lắm mình mới đọc 1 bài báo ok như thế này, lưu vào trong này để đánh dấu 1 thời điểm lạ lùng của đủ mọi thứ bà rằn, hy vọng khi đất nước nguy cấp, sẽ có 1 Thánh Gióng xuất hiện.
---
pic : tình hình này đi spa thư giãn là sướng nhất

13/5/08

Entry ngoại lệ




một entry ngoại lệ...


tôi không phải nhà báo nội chính.chẳng ai dại dột mà giao cho cái gã ngớ ngẩn không có tí kiến thức nào về luật như tôi.ấy là chuyện ngày xưa khi còn trẻ,mới vào nghề"ông cứ viết văn nghệ văn gừng giùm cho..."
nhưng tôi còn nhớ y nguyên câu chuyện hơn 10 năm trước của một đồng nghiệp trẻ hơn mình nhưng đã đầy bản lĩnh nghề và sự sắc sảo, đáng làm thầy cái gã ngớ ngẩn như tôi.anh nói rằng chớ có ảo tưởng chúng ta(những nhà báo) là những người hùng chống tham nhũng thật sự.người chống tham nhũng thật sự chính là những người dân ròng rã năm này qua năm khác đi khiếu kiện,đi gõ cửa ,đi kêu oan và thu thập những đống hồ sơ tính bằng ký lô.họ mang đến cho anh nhà báo,hầu hết chứng cứ đã nằm ở đấy,trong cuộc đời oan trái bi thảm của họ.nhưng họ không biết viết,không có báo,không có phương tiện nào.anh-nhà báo chỉ là người bày biện,chọn lọc,sắp xếp những chứng cứ mà họ đã mang đến.viết và ký tên.thế là anh mặc nhiên trở thành nhà báo "chống tham nhũng"với chứng cớ rất rành rọt trong bài báo của mình.người bạn đồng nghiệp ấy chỉ muốn nhắc một sự thật đã từng xảy ra.khi trở thành nhà báo tên tuổi,không ít người đã trở nên ngạo mạn và ảo tưởng "là người hùng".cái giá phải trả cho những "ảo giác" có thật ấy đã xảy ra không ít trong những tờ báo lớn của VN.không ít kẻ từ người hùng ,xa hẳn người dân , trở thành tiếp tay tội phạm hay đã thành tội phạm.
còn vụ án hôm nay.2 nhà báo được xem là ngay thẳng(tôi nhớ câu chuyện vừa kể nên không gọi họ là nhà báo chống tham nhũng) vừa bị bắt như những kẻ có tội danh .họ đã để xảy ra sai sót đâu đó trong đưa tin,họ -vì có thể tiếp nhận nguồn tin không nhiều từ dân mà từ những cơ quan công quyền nơi "thâm cung" đang có những "nội chiến" tinh vi mà đôi khi vì non nghề,hay vì sự hăng say,cũng có thể vì tin vào công lý v...v...họ đã trở thành quân cờ di động trên một bàn cờ bí hiểm nào đó.đấy là những nhận định không phải của tôi,nó của những người lão luyện trong nghề- nhận định.
điều cuối cùng trong tôi khi tiếp nhận thông tin này đấy là:2 nhà báo vừa bị bắt,họ là những người chưa từng có bàn tay bẩn.nhưng dù gì họ cũng phải chịu trách nhiệm với nguồn tin sai của mình.bài học lớn chính là tìm những nguồn tin từ dân sẽ không bao giờ có" âm mưu".hay xuất phát từ âm mưu nào đó,bởi lẽ...
chính người dân mới thật sự chống tham nhũng
vì họ là dân đen...
nhưng dân đen...
biết kêu ai...
ngoài nhà báo???!!!

p/s: sau khi viết xong entry này,tôi nhìn thấy hình Nguyễn việt Chiến trên báo.anh giơ tay vẫy chào đồng nghiệp như chào cả tôi.bàn tay ấy đã từng túm cổ một thằng quan chức thiếu giáo dục ,định hành hung tôi trong một ct ở Hà Nội chưa lâu.cứ vững chân mà đi đi Chiến.ông không cô đơn đâu..


Nguồn: từ blog của Chung Do Kwan
pic: từ internet
Từ hôm qua đến giờ, cứ tìm, cứ đọc, cứ đọc rồi đờ đẫn hết cả người ra
Từ sáng nay đến h, cứ nghe điện thoại hỏi thăm, buôn bán tin tức của nhau, cùng nói tiếng băngladet mà người cứ dấm dứt khó chịu
....

12/10/07

Đừng "giết" Vàng Anh (mượn tít của bố Cu Hưng)

Báo chí Việt Nam có vấn đề nghiêm trọng về đạo đức. Đó là nhận xét của cá nhân mình khi sáng nay rất nhiều báo đưa tin diễn viên trong phim Nhật ký Vàng Anh “đóng phim sex” ???. Khi mình viết bài này thì nhiều báo đã gỡ bài xuống nhưng vẫn còn ít nhất một tờ báo vẫn tồn tại một bài không thể chấp nhận được.



Để tránh đưa ra một nhận xét thiếu suy nghĩ, mình đã phải xem tòan bộ cuốn video này và thấy rằng, những nhận xét của báo hòan tòan không công tâm và đã trở thành một kênh quảng cáo đắc lực cho các sản phẩm văn hóa phi pháp. Xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự và nhân phẩm của công dân.



Việc con người ta quan hệ tình dục là một nhu cầu hết sức bình thường và chính đáng. Cô diễn viên kia cũng là một con người bình thường, cô ta có quyền yêu, quyền sinh họat tình dục bình thường như tất cả mọi người bình thường khác. Trong chuyện này tôi đoan chắc rằng cô ta chính là nạn nhân của một trò đùa man rợ, phi pháp, phi nhân tính. Đứng trên quan điểm giáo dục, tôi thấy cô ta thật đáng thương và cần phải được bảo vệ.



Cuốn video rõ ràng là được người bạn trai của cô ta chủ ý thực hiện. Anh ta đã sắp đặt máy quay, sắp đặt tư thế của hai người sao cho phần chân dung và tư thế yêu đương của nạn nhân thể hiện rõ nhất. Nếu đây chỉ là một cuốn phim kỷ niệm riêng của hai bạn trẻ thì không có gì phải phàn nàn. Họ hòan tòan có quyền làm như vậy ở chốn riêng tư. Nhưng bằng cách nào mà cuốn băng video đó được tung lên mạng là một vấn đề hết sức nghiêm trọng và vi phạm pháp luật. Chắc chắn rằng cô diễn viên kia không bao giờ có ý định làm như vậy, kể cả việc cô ta đồng ý cho bạn trai quay phim cũng là sự miễn cưỡng. Điều này dễ thông cảm vì cô ta cũng là một phụ nữ đang yêu.



Đáng lý báo chí phải hết sức tỉnh táo, điều tra kỹ lưỡng và góp tiếng nói bên vực nạn nhân và tố cáo tội ác xâm phạm danh dự và nhân phẩm của công dân theo điều 121 bộ luật hình sự.



Nhưng ngượi lại bài báo đã lớn tiếng : “Điều người ta không thể ngờ được rằng cô “Vàng Anh” duyên dáng, dịu dàng và đầy suy tư trên màn bạc ấy lại tự phơi bày toàn bộ chuyện phòng the cuồng nộ, thác loạn với một cậu bạn trai của mình lên mạng.”



Tôi không thấy sự cuồng nộ và thác lọan nào trong các cảnh yêu đương của đôi trai gái này. Họ yêu nhau rất tự nhiên và bình thường. Và chắc chắn cô ta không bao giờ có ý định “tự phơi bày toàn bộ chuyện phòng the” như vậy cả. Tôi, một con người bình thường cũng nhận định rắng đối với cô ta, đây là một nạn nhân của một tội ác. Với lời lẽ như vậy, bài báo đã tự nguyện quảng cáo đắc lực cho một sản phẩm văn hóa phi pháp, xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của công dân.



Không chỉ có thế, bài báo còn lên tiếng kêu gọi đài truyền hình VTV chấm dứt chiếu Nhật Ký Vàng Anh vào mỗi tối hàng tuần. Vậy đây có phải là một cuộc chiến tranh tranh dành lợi nhận truyền thông hay không?



Nghiêm trọng hơn cả là lý lịch cá nhân của nạn nhân cũng được tùy tiện tung lên trong bài báo.



Mấy ngày hôm nay chuyện Trà – Chanh đang xôn xao ầm ĩ không cần thiết trên báo chí, liên quan đến cả sự thiếu dũng khí cần có của một tổng biên tập. Giờ lại đến vụ này nữa. Đã đến lúc đạo đức và năng lực làm báo của báo chí cần phải được công luận xem xét tỉ mỉ

---

nguồn từ blog free

Đừng "giết" Vàng Anh (mượn tít của bố Cu Hưng)

Báo chí Việt Nam có vấn đề nghiêm trọng về đạo đức. Đó là nhận xét của cá nhân mình khi sáng nay rất nhiều báo đưa tin diễn viên trong phim Nhật ký Vàng Anh “đóng phim sex” ???. Khi mình viết bài này thì nhiều báo đã gỡ bài xuống nhưng vẫn còn ít nhất một tờ báo vẫn tồn tại một bài không thể chấp nhận được.



Để tránh đưa ra một nhận xét thiếu suy nghĩ, mình đã phải xem tòan bộ cuốn video này và thấy rằng, những nhận xét của báo hòan tòan không công tâm và đã trở thành một kênh quảng cáo đắc lực cho các sản phẩm văn hóa phi pháp. Xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự và nhân phẩm của công dân.



Việc con người ta quan hệ tình dục là một nhu cầu hết sức bình thường và chính đáng. Cô diễn viên kia cũng là một con người bình thường, cô ta có quyền yêu, quyền sinh họat tình dục bình thường như tất cả mọi người bình thường khác. Trong chuyện này tôi đoan chắc rằng cô ta chính là nạn nhân của một trò đùa man rợ, phi pháp, phi nhân tính. Đứng trên quan điểm giáo dục, tôi thấy cô ta thật đáng thương và cần phải được bảo vệ.



Cuốn video rõ ràng là được người bạn trai của cô ta chủ ý thực hiện. Anh ta đã sắp đặt máy quay, sắp đặt tư thế của hai người sao cho phần chân dung và tư thế yêu đương của nạn nhân thể hiện rõ nhất. Nếu đây chỉ là một cuốn phim kỷ niệm riêng của hai bạn trẻ thì không có gì phải phàn nàn. Họ hòan tòan có quyền làm như vậy ở chốn riêng tư. Nhưng bằng cách nào mà cuốn băng video đó được tung lên mạng là một vấn đề hết sức nghiêm trọng và vi phạm pháp luật. Chắc chắn rằng cô diễn viên kia không bao giờ có ý định làm như vậy, kể cả việc cô ta đồng ý cho bạn trai quay phim cũng là sự miễn cưỡng. Điều này dễ thông cảm vì cô ta cũng là một phụ nữ đang yêu.



Đáng lý báo chí phải hết sức tỉnh táo, điều tra kỹ lưỡng và góp tiếng nói bên vực nạn nhân và tố cáo tội ác xâm phạm danh dự và nhân phẩm của công dân theo điều 121 bộ luật hình sự.



Nhưng ngượi lại bài báo đã lớn tiếng : “Điều người ta không thể ngờ được rằng cô “Vàng Anh” duyên dáng, dịu dàng và đầy suy tư trên màn bạc ấy lại tự phơi bày toàn bộ chuyện phòng the cuồng nộ, thác loạn với một cậu bạn trai của mình lên mạng.”



Tôi không thấy sự cuồng nộ và thác lọan nào trong các cảnh yêu đương của đôi trai gái này. Họ yêu nhau rất tự nhiên và bình thường. Và chắc chắn cô ta không bao giờ có ý định “tự phơi bày toàn bộ chuyện phòng the” như vậy cả. Tôi, một con người bình thường cũng nhận định rắng đối với cô ta, đây là một nạn nhân của một tội ác. Với lời lẽ như vậy, bài báo đã tự nguyện quảng cáo đắc lực cho một sản phẩm văn hóa phi pháp, xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của công dân.



Không chỉ có thế, bài báo còn lên tiếng kêu gọi đài truyền hình VTV chấm dứt chiếu Nhật Ký Vàng Anh vào mỗi tối hàng tuần. Vậy đây có phải là một cuộc chiến tranh tranh dành lợi nhận truyền thông hay không?



Nghiêm trọng hơn cả là lý lịch cá nhân của nạn nhân cũng được tùy tiện tung lên trong bài báo.



Mấy ngày hôm nay chuyện Trà – Chanh đang xôn xao ầm ĩ không cần thiết trên báo chí, liên quan đến cả sự thiếu dũng khí cần có của một tổng biên tập. Giờ lại đến vụ này nữa. Đã đến lúc đạo đức và năng lực làm báo của báo chí cần phải được công luận xem xét tỉ mỉ

---

nguồn từ blog free

Nhím phởn

Nhím phởn
Mỗi khi phởn chí, Nhím hay có nhiều biểu hiện lạ lùng

Đàn bà 30

Đàn bà 30

Dân vận trên đất diêm

Dân vận trên đất diêm

Monaco - thiên đường mua sắm

Monaco - thiên đường mua sắm

Người đẹp và xe hơi

Người đẹp và xe hơi

Nhím và 2 công chua Bom Bê

Nhím và 2 công chua  Bom Bê

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Chang va Nang

Chang va Nang

Mẹ con ta đớ

Mẹ con ta đớ