15/9/08

Kể tiếp chuyện đi Châu Âu nào




Đi biển ở Perpignan ở Pháp ngày thứ 2

Tạm biệt Barcelona với chàng quần sịp đen quyến rũ (có bác Vy biết vụ này), cả hội quay lại Pháp và đi tắm biển ở Perpignan. Có thể nói, việc lên ô tô và đi vài trăm km mỗi ngày là điều bình thường với hội bụi bờ này. Trên xe, để giúp cho bác tài không gật gù, bọn tớ đã phải trổ hết các tài đàn ca nhạc họa để khuấy động phong trào. Chiếc xe yêu quý lại không có điều hòa chứ, khăn bông và áo phải làm chắn cửa, và hai tai tớ luôn ù ì vì gío. Sau khoảng 300km êm ru, bọn tớ tới bãi biển Perpignan. Với mình, đây là lần đầu tiên đi biển ở nước ngoài, mình quan tâm nhất là mọi người đồn ở đó rất nhiều người tắm nuy. ôi mà chuyện kũ ký chả có gì ở họ vẫn khiến mình tò mò, mình muốn tận hưởng cảm giác open đến phút 89 nó ra sao.

Bờ biển xanh ngắt hiện ra, thề là không hề đẹp bằng biển nhà mình, có điều con người ở đây làm biển đẹp hơn mà thôi. Hầu hết các gia đình đều tắm nắng đến giòn giã cả người, bọn trẻ thì xây cát, cả bờ biển hoàn toàn không rác (khen thừa nhỉ). Mình đưa mắt tìm các tiên chú, tiên cô nhưng chẳng thấy ai, hầu như những người phơi nắng ngực trần đều tầm U50, khi đôi gò bồng đảo đã biến thành mướp hoặc bầu bí. Cả 1 đường dọc bờ biển cũng chỉ vài cô tre trẻ phơi nắng ngực trần thôi. Bọn mình vừa đi vừa tranh thủ chụp choạch được 1 ít ảnh. của bờ biển.

Ấn tượng nhất của bờ biển này là có nhà hàng châu á tuyệt đẹp, tớ đã đi toilet ở đó, ấn tượng vô cùng với cái toilet, như 1 tác phẩm nghệ thuật ý, tiếc là không mang photo vào đó để tự sướng vài pô. Kỷ niệm ở đây là việc ăn kem và suýt đẩn 1 cano xuồng xuống nước can tội điệu đà váy hồng. Thế thôi, bon chen ở bãi biển 1 chút, cả đội đi xuống Aix-Provence.

Aix-Provence - nỗi buồn lón của bác già
Aix-Provence là một tỉnh nhỏ của Pháp, với mình thì không có gì đặc biệt ở đó, nhưng với bác già có lẽ là 1 nơi ấn tượng vô cùng. Theo như bác í kể lại, lần đầu sang Pháp, bác í xin làm thêm ở 1 nhà hàng tại đây, và ngay trong ngày đầu tiên bác í đã thất bại vói việc làm 1 người phục vụ nhà hàng. Bác í đã ra cái ghế đá và ngồi 1 mình với những tảng thất vọng đè nặng về nước Pháp. Câu chuyện buồn của bác già chả khiến tâm lý mình ủy mị đi, mình vẫn hào hứng shopping đêm và chụp ảnh ở đài phun nước màu. Cả hội chơi bời ở Aix-Provence khoảng 1 h, sau đó đi tìm khách sạn nghỉ.

Cả hội mắt đã díp tịt vì buồn ngủ

Ai cũng mong tìm đựoc khách sạn nhanh nhất

Ăn uống cái gì đó

Check mail

Vậy nhưng chẳng ai biết cả hội sắp trải qua 1 trong những bài tập tâm lý gay go


------

Lên xe ô tô, mình lại cố gắng hát hò, trò chuyện để bác Huynh buồn ngủ.

Chiếc xe cứ lao vun vút trong đêm tối với vận tốc từ 90-120km/h

GPS cứ lải nhải 1 câu gì đó, chỉ có mỗi mình không hiểu

bác Vy thì lèm bèm, nhanh lên bác buồn ngủ quá rồi.

Khi chỉ còn cách Cannes khoảng mấy chục km thì cả hội đã buồn ngủ lắm rồi, nghĩ đến đó thì KS quá đắt nên cả nhóm đi tìm 1 khách sạn nào đó ngủ tạm. Sau khi qua đường cao tốc, bác Huynh rẽ nhầm vào 1 con đường đang sửa, hẹp, không đèn, 1 bên là núi (hình như thế) 1 bên là vực (cũng hình như thế) cực kỳ cheo leo. Lúc đầu, mình vẫn mải miết trò chuyện, 1 lúc sau, cả xe im bặt. Xe vẫn cứ vun vút lao đi trong đêm, không 1 bóng xe nào đi cùng, cũng chả có những chỗ đỗ xe cứu nạn.
Bác Huynh viết” Trong màn đêm dày đặc, con đường thật hẹp và quanh co trên lưng chừng núi, thi thoảng có một vài chiếc xe ngược chiều lao vun vút qua, đi mãi tới cả hai chục phút đồng hồ mà con đường vẫn thăm thẳm, không một biển báo, GPS thì thông báo đây là con đường không tên và bị mất phương hướng! Mình bắt đầu sốt ruột vì không biết con đường sẽ dẫn tới đâu, xe thì sắp hết xăng làm mình càng lo hơn lỡ hết xăng dọc đường thì ngủ ở giữa núi rừng chắc chỉ có nước sợ mà chết.

Tinh thần của mình tập trung cực kì cao độ vì chỉ cần chệch tay lái khoảng 20 cm là có thể lao xuống vực rồi. Xăng thì sắp hết, đường thì mịt mù nửa đêm toàn núi và vực thẳm không biết dẫn tới đâu, thi thoảng ở bên đường có một vài khách sạn tồi tàn và bí hiểm làm mình hình dung tới bộ phim kinh dị mình mới xem ở rạp: một nhóm đi du lịch bị lạc vào một cánh rừng giữa đêm tối và bị ma cà rồng xẻ thịt từng người một ... oài oài”


Bác Vy già ngồi đằng sau chắc đang lầm rầm cầu chúa cho tai qua nạn khỏi, cô em Nhàn ngồi bấu chặt hai tay vào thành ghế, mắt căng ra chắc muốn làm hai cái đèn pha để soi đường cho mình chạy (đoán thế thôi chứ lúc đó thì mình chỉ biết nhìn đường thôi chứ các chú muốn làm gì mình cũng mặc) , hai vợ chồng nhà Mecghi ngồi băng ghế sau nắm chặt tay nhau- (nghe kể lại - chắc lỡ có mệnh hệ gì thì vẫn cảm thấy hạnh phúc vì còn được nắm tay nhau chăng?), còn mình thì chỉ biết nắm chặt vô lăng tiến tới.

Quả này em cũng cảm ơn tinh thần thép của bác Huynh, bác ấy rất vững tay lái, Cuối cùng bác í cũng tìm được chỗ quay đầu xe để trở về, trên xe không ai nói câu gì cả. Lúc vào đến thành phố thì cũng đã gần 1h đêm roài. Cả hội lập tức không còn buồn ngủ nữa, ai cũng muốn ...
(pic ở biển
Perpignan)

3 nhận xét:

2Ti nói...

Như một cảnh trong phim hình sự í nhỉ :P
Mờ, kết "ai cũng muốn" là muốn giề cơ :?

Trần nói...

Ờ, ai cũng muốn gì??? nhỉ! :D
Khiếp, chả khen em gái xinh đẹp nữa ;) khen mãi hóa nhàm mất. Dưng mà phải công nhận nhìn iem hơi bị ... ngon ;))

maika nói...

Ôi paris...

Nhím phởn

Nhím phởn
Mỗi khi phởn chí, Nhím hay có nhiều biểu hiện lạ lùng

Đàn bà 30

Đàn bà 30

Dân vận trên đất diêm

Dân vận trên đất diêm

Monaco - thiên đường mua sắm

Monaco - thiên đường mua sắm

Người đẹp và xe hơi

Người đẹp và xe hơi

Nhím và 2 công chua Bom Bê

Nhím và 2 công chua  Bom Bê

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Chang va Nang

Chang va Nang

Mẹ con ta đớ

Mẹ con ta đớ