25/9/08

Cảm hứng ở đâu





Cảm hứng tụt dốc bất tận, thời tiết khó chịu khiến mình mẩy đau nhức, mình biến thành bà lão từ lúc nào nhỉ. Công việc lút ngút đến tận cổ khiến thói quen kêu ca bị trôi xuống hàng thứ yếu, hôm qua được sếp Hương chê dạo này sao mà NHẠT. Oài, Nhạt là bệnh chung của xã hội, chui cả vào điện thoại, bừa bãi khắp bàn làm việc, núp cả vào giường ngủ nữa. Buổi tối, vợ nhìn chồng, chồng nhìn vợ, cả 2 ngồi ôm laptop đến khuya, hỏi con cảm hứng nào nó dám bò tới cù chân nữa. Mà thật là sợ í, bệnh này mà để lâu là thành mãn, có đi xạ trị cũng chả ăn thua gì cả..

Mấy hôm roài, đi làm về cũng bắt gặp thu hờ hững, nào là hoa sữa, nào là se lạnh, nào là tiết khí ảm đạm âm u.. vậy mà vẫn chả thèm hít 1 hơi như hồi còn cảm hứng.

Thôi, nhảm nhí tí cho đỡ âm u
---
pic ở cạnh sân vận động Barcelona

17/9/08

Lấy vợ




Hôm qua, sau bữa ăn, bà ngọai tiết lộ Nhím đã tâm sự với bà 1 tin động trời, Nhím không muốn lấy vợ. Bà kể tự nhiên hôm nay đi học về, Nhím bẽn lẽn kể với bà rằng : Nhím sẽ không lấy vợ, kể cả sau này lón lên như cậu Việt và bố, Nhím muốn ở với bà ngoại và bố mẹ thôi.

- Sao con lại không muốn lấy vợ
- Con chẳng thích lấy vợ
- Mẹ muốn nói là khi con lớn lên như bố í
- Không, khi lớn con chỉ đi làm thôi, chứ không lấy vợ
- Thế con không thích em Vy à
- Con có, nhưng không lấy đâu !!!

Nhím chạy đi vẻ mặt rất ngượng ngùng, khó hiểu ghê.
bỗng dưng mình nhớ lại hồi xưa mình cũng kêu con quyết không lấy chồng, ở với bố mẹ
Thế mà 25 tuổi đã nằng nặc đòi cưói, he he

Hy vọng Nhím chỉ chợt nhớ ra nghĩa vụ người đàn ông trong chốc lát, chắc bị ai trêu đùa đầu độc đây chứ có khi 15 tuổi đã có bạn gái rồi í, lúc đó mình tha hồ mà kiểm sóat với cả kiểm soạt nhỉ.
Nghĩ lại cứ thấy buồn cười cái vẻ mặt ngượng ngùng của cu cậu về chuyện vợ con này.

----
pic Nhím đi Hàng Mã mua quà trung thu


15/9/08

Kể tiếp chuyện đi Châu Âu nào




Đi biển ở Perpignan ở Pháp ngày thứ 2

Tạm biệt Barcelona với chàng quần sịp đen quyến rũ (có bác Vy biết vụ này), cả hội quay lại Pháp và đi tắm biển ở Perpignan. Có thể nói, việc lên ô tô và đi vài trăm km mỗi ngày là điều bình thường với hội bụi bờ này. Trên xe, để giúp cho bác tài không gật gù, bọn tớ đã phải trổ hết các tài đàn ca nhạc họa để khuấy động phong trào. Chiếc xe yêu quý lại không có điều hòa chứ, khăn bông và áo phải làm chắn cửa, và hai tai tớ luôn ù ì vì gío. Sau khoảng 300km êm ru, bọn tớ tới bãi biển Perpignan. Với mình, đây là lần đầu tiên đi biển ở nước ngoài, mình quan tâm nhất là mọi người đồn ở đó rất nhiều người tắm nuy. ôi mà chuyện kũ ký chả có gì ở họ vẫn khiến mình tò mò, mình muốn tận hưởng cảm giác open đến phút 89 nó ra sao.

Bờ biển xanh ngắt hiện ra, thề là không hề đẹp bằng biển nhà mình, có điều con người ở đây làm biển đẹp hơn mà thôi. Hầu hết các gia đình đều tắm nắng đến giòn giã cả người, bọn trẻ thì xây cát, cả bờ biển hoàn toàn không rác (khen thừa nhỉ). Mình đưa mắt tìm các tiên chú, tiên cô nhưng chẳng thấy ai, hầu như những người phơi nắng ngực trần đều tầm U50, khi đôi gò bồng đảo đã biến thành mướp hoặc bầu bí. Cả 1 đường dọc bờ biển cũng chỉ vài cô tre trẻ phơi nắng ngực trần thôi. Bọn mình vừa đi vừa tranh thủ chụp choạch được 1 ít ảnh. của bờ biển.

Ấn tượng nhất của bờ biển này là có nhà hàng châu á tuyệt đẹp, tớ đã đi toilet ở đó, ấn tượng vô cùng với cái toilet, như 1 tác phẩm nghệ thuật ý, tiếc là không mang photo vào đó để tự sướng vài pô. Kỷ niệm ở đây là việc ăn kem và suýt đẩn 1 cano xuồng xuống nước can tội điệu đà váy hồng. Thế thôi, bon chen ở bãi biển 1 chút, cả đội đi xuống Aix-Provence.

Aix-Provence - nỗi buồn lón của bác già
Aix-Provence là một tỉnh nhỏ của Pháp, với mình thì không có gì đặc biệt ở đó, nhưng với bác già có lẽ là 1 nơi ấn tượng vô cùng. Theo như bác í kể lại, lần đầu sang Pháp, bác í xin làm thêm ở 1 nhà hàng tại đây, và ngay trong ngày đầu tiên bác í đã thất bại vói việc làm 1 người phục vụ nhà hàng. Bác í đã ra cái ghế đá và ngồi 1 mình với những tảng thất vọng đè nặng về nước Pháp. Câu chuyện buồn của bác già chả khiến tâm lý mình ủy mị đi, mình vẫn hào hứng shopping đêm và chụp ảnh ở đài phun nước màu. Cả hội chơi bời ở Aix-Provence khoảng 1 h, sau đó đi tìm khách sạn nghỉ.

Cả hội mắt đã díp tịt vì buồn ngủ

Ai cũng mong tìm đựoc khách sạn nhanh nhất

Ăn uống cái gì đó

Check mail

Vậy nhưng chẳng ai biết cả hội sắp trải qua 1 trong những bài tập tâm lý gay go


------

Lên xe ô tô, mình lại cố gắng hát hò, trò chuyện để bác Huynh buồn ngủ.

Chiếc xe cứ lao vun vút trong đêm tối với vận tốc từ 90-120km/h

GPS cứ lải nhải 1 câu gì đó, chỉ có mỗi mình không hiểu

bác Vy thì lèm bèm, nhanh lên bác buồn ngủ quá rồi.

Khi chỉ còn cách Cannes khoảng mấy chục km thì cả hội đã buồn ngủ lắm rồi, nghĩ đến đó thì KS quá đắt nên cả nhóm đi tìm 1 khách sạn nào đó ngủ tạm. Sau khi qua đường cao tốc, bác Huynh rẽ nhầm vào 1 con đường đang sửa, hẹp, không đèn, 1 bên là núi (hình như thế) 1 bên là vực (cũng hình như thế) cực kỳ cheo leo. Lúc đầu, mình vẫn mải miết trò chuyện, 1 lúc sau, cả xe im bặt. Xe vẫn cứ vun vút lao đi trong đêm, không 1 bóng xe nào đi cùng, cũng chả có những chỗ đỗ xe cứu nạn.
Bác Huynh viết” Trong màn đêm dày đặc, con đường thật hẹp và quanh co trên lưng chừng núi, thi thoảng có một vài chiếc xe ngược chiều lao vun vút qua, đi mãi tới cả hai chục phút đồng hồ mà con đường vẫn thăm thẳm, không một biển báo, GPS thì thông báo đây là con đường không tên và bị mất phương hướng! Mình bắt đầu sốt ruột vì không biết con đường sẽ dẫn tới đâu, xe thì sắp hết xăng làm mình càng lo hơn lỡ hết xăng dọc đường thì ngủ ở giữa núi rừng chắc chỉ có nước sợ mà chết.

Tinh thần của mình tập trung cực kì cao độ vì chỉ cần chệch tay lái khoảng 20 cm là có thể lao xuống vực rồi. Xăng thì sắp hết, đường thì mịt mù nửa đêm toàn núi và vực thẳm không biết dẫn tới đâu, thi thoảng ở bên đường có một vài khách sạn tồi tàn và bí hiểm làm mình hình dung tới bộ phim kinh dị mình mới xem ở rạp: một nhóm đi du lịch bị lạc vào một cánh rừng giữa đêm tối và bị ma cà rồng xẻ thịt từng người một ... oài oài”


Bác Vy già ngồi đằng sau chắc đang lầm rầm cầu chúa cho tai qua nạn khỏi, cô em Nhàn ngồi bấu chặt hai tay vào thành ghế, mắt căng ra chắc muốn làm hai cái đèn pha để soi đường cho mình chạy (đoán thế thôi chứ lúc đó thì mình chỉ biết nhìn đường thôi chứ các chú muốn làm gì mình cũng mặc) , hai vợ chồng nhà Mecghi ngồi băng ghế sau nắm chặt tay nhau- (nghe kể lại - chắc lỡ có mệnh hệ gì thì vẫn cảm thấy hạnh phúc vì còn được nắm tay nhau chăng?), còn mình thì chỉ biết nắm chặt vô lăng tiến tới.

Quả này em cũng cảm ơn tinh thần thép của bác Huynh, bác ấy rất vững tay lái, Cuối cùng bác í cũng tìm được chỗ quay đầu xe để trở về, trên xe không ai nói câu gì cả. Lúc vào đến thành phố thì cũng đã gần 1h đêm roài. Cả hội lập tức không còn buồn ngủ nữa, ai cũng muốn ...
(pic ở biển
Perpignan)

13/9/08

Ngày 13, trăng sáng




Trăng 13 sáng quá
Mẹ thơm Nhím vào má
Trăng 13 cao tít
Nhím vẫn thường gãi đít

......

ôi giời ôi, tâm hồn mình giờ như mấy câu thơ chế này đây
Bi thảm
Hết thuốc chữa roài
Cứu với, SOS
----
pic: Một nàng thì càng ngày càng thơ, một nàng thì càng ngày càng trần tục, hu hu

Thôi thì lại Hâm nóng cảm xúc lào

Số là từ ngày đi chơi với chồng về, tự dưng cảm xúc về HN cứ sụt giảm thật là trầm trọng. Qua chỗ nhà hát lón, trứoc rung động là thế, giờ vèo qua chả buồn nhìn. Thu về ai cũng thích đi ra bờ hồ nượn 1 vòng, mình lại phóng qua mất rồi mói nhớ ra, khổ chế.

Thu HN vẫn thế, xao xác và ảm đạm, trưa thì nắng chói, ngày ngắn cũn như quần ngố thời nay. Xúc cảm thu năm ngoái, năm nay chỉ còn về zero, có khi còn âm nữa mới buồn.

Không khí trung thu chả có gì nếu Nhím không rụt rè thích thú 1 cái đường ray mềm cho ô tô. Hàng mã bỗng trở nên đỏ loẹt đầy tóc giả và kính Huyền Diệu, nóng và ngột ngạt, đầy tiếng chửi nhau của teen...

Bánh trung thu năm nay về màu sắc thì đỏ hơn năm ngoái, chất lượng thì chưa chắc đã hơn, chỉ có giá cả là vọt 1 phát lên tới tận phanxipăng.

Có lẽ cái khiến mình cảm xúc nhất lúc này là các ông thầy phong thủy, bởi mình đang tìm 1 ông cao tay để hóa giải mình thoát khỏi cảm giác mệt mỏi kéo dài này, các ông phong thủy cao tay gìơ đang ở đâu??????


9/9/08

Ngày hôm nay




(Nhím làm thủ công về gia đình đây ạ)

Sáng nay lại nhớ lời sư phụ của Panda, ngày hôm nay chính là 1 món quà, đúng rồi, ngày hôm nay bỗng nhiên bừng nắng sớm, thu khờ dại như chả còn dấu tích gì, và mình bỗng thấy cuộc sống trong nóng bức, ngột ngạt, đặc quánh vẫn đầy đáng yêu

Tối qua liên hoan các món ăn theo kiểu Rock & Roll, shushi của mẹ Hoa và các món sử dụng dao thái của bố Hanh, món Mực của bố Hoàng và món rau sống của mẹ Nắng, vậy mà hoành tráng ra trò, căn hộ xinh xắn của mẹ Hoa không thừa thiếu 1 góc nào trở nên đầy úp các mùi vị của thức ăn, và đầy úp tiếng cười, mình bỗng biến thành người thỏa mãn nhất thế gian í. Lần nữa gia đình lại phải cảm ơn gia đình bố mẹ Hoàng Hoa, gia đình cô chú Hắc Đại Bàng, mẹ con Tý, gia đình nhà Moon Nắng, gia đình sếp Hương... đã chia vui cùng gia đình nhà Nhím.... (sẽ up ảnh sau ạ)

Ngày hôm nay, bà ngoại Nhím cũng già thêm 1 tuổi đấy, nhà sẽ có 1 lọ hoa của ông ngoại tự mua và tự cắm. Mâm cơm kiểu gì cũng có món gà luộc cổ truyền, và buổi tối sẽ là đĩa hoa quả truyền thống. Buổi tối nay sẽ là buổi tối của bà ngoại, bà sẽ ngồi ôn lại chuyện thời xưa, nhưng câu chuyện vốn đã quá quen thuộc khiến mẹ Nhím đôi khi còn bắt lỗi nếu bà có lỡ quên vài chi tiết vụn vặt....

Ngày hôm nay, mình thấy phởn ghê gớm và thích thú cái vụ mở rộng Hà Nội lắm lắm. Vì vụ này mà cái tuổi 33 của mẹ Nhím vẫn là được gọi là Hà Nội, như mọi khi là mẹ Nhím đã về đến Hà tây rồi ạ. Giờ biển 32, 33 vẫn là Hà Nội ạ.

Ngày hôm nay, cái sự băm vài nhát của mình được bạn bè chúc mừng nhiều dư lày chắc chắn mình sẽ có lộc lắm đây ạ, hy vọng và hy vọng ....

Giờ mình đi đâu cũng bị gọi là "Này, đã băm vài nhát rồi đấy, chả còn trẻ trung gì nữa đâu nhá....
he he

7/9/08

Tháng 9




Tháng 9 này là tháng đáng nhớ đây, chưa gì nó đã khiến mình mệt hết cả mỏi
Đầu tiên là việc quay trở lại công việc sau 1 tháng đi chơi tơi bời
Nhận 1 số tin vừa buôn vừa vùi
Chớp chớp thấy 1 cơ hội mới hấp dẫn
Sờ tay vào cái ví èo uột
Nghiêng ngó chuẩn bị cho festival party suốt tháng
Với bè lũ chuyên ẩm thực
Không hiểu còn cảm hứng với chuyện chụp choạch cuối tuần không nữa
À, mình cũng được
Đón mùa thu khai trường với con zai
Chấp nhận mình già thêm 1 băm nữa
Góp nhặt để có 1 cái tổ nho nhỏ cho riêng mình
Thống nhất các loại ý kiến
Để biến mọi thứ mình mơ tưởng thành hiện thực gần
Cố lên mình nhé
Khó khăn là lúc mình có thêm cơ hội nhỉ

Cố lên, cố lên
Cố lên cho kịp mùa đông
-----
pic chồng đang thảnh thơi quá






5/9/08

Nhím khai giảng năm học mới roài




Hôm nay, Nhím tưng bừng đón chào năm học mới, bố mẹ đưa Nhím đi từ 7h30, đến vẫn bị gọi là muộn, Nhím tham gia tiết mục aerobic nên phải mặc đồ body bó sát người.

Đây là 1 vài ảnh của Nhím ngày khai trường

khai giang 1 by you.

Nhím bình thường không đến nỗi nào, vậy mà sau khi đánh son phấn nhìn ghê quá

khai giang 3 by you.

Thật là ngịch kinh lên đựoc, luôn trong chế độ rung và chuông

khai giang 2 by you.

Cả đội thể dục đây ạ, nhìn cũng xăm lốp ra trò, he he

khai giang 4 by you.

Anh Huy và Nhím đang chờ đợi đến giờ biểu diễn, mặt nghệt ra í

khai giang 6 by you.

Hội biểu diễn văn nghệ thập thò sau cánh gà chờ biểu diễn đầy háo hức

khai giang 5 by you.

Cuối cùng thì buổi lễ cũng bắt đầu với màn trống tưng bừng hết cả lòng mẹ, chắc bố Hanh ngồi trên hàng ghế khán giả cũng sung sương lắm đây

khai giang 7 by you.

Sau diễn văn của cô hiệu trưởng, tiếng trống khai trường được cất lên, cô hiệu phó Kim Anh đích thân đánh trống. Cô Kim Anh vẫn thế, năm nào cũng đảm nhận nhiệm vụ này.

khai giang 8 by you.

màn múa dân gian rộn ràng, nhìn cứ như là tết đến nơi

Có rất nhiều tiết mục các cô tự biên tự diễn rất chuyên nghiệp, nhưng máy mẹ hết pin nên chẳng dám chụp, chỉ canh cho đến tiết mục của Nhím thoai. Sau đây là vài hình ảnh thú vị của bạn Nhím ạ

khai giang 9 by you.

Chân ai dài thế nhỉ, he hekhai giang 10 by you.

Ai đang nằm kia nào?

khai giang 13 by you.

giờ là làm ngựa cho các bạn gái, oai oai

Còn nhiều động tác nhưng mẹ cháu chưa thể up ngay được ạ

4/9/08

khoe ảnh mới




Hôm qua em đi giữa phố đông người

Photo: Đào Thúy Ngọc
Make up: Nhung
Model: Mecghi

Nhìn chuyên nghiệp cứ như thật í

Kể tiếp chuyện đi Châu Âu nào




(Hăm hở đi Tây Ban Nha, vậy mà mù mịt thông tin nên bỏ qua phần lớn những điều đặc trưng của nó. Lần sau mình sẽ rút 1 số kinh nghiệm trước khi đi đâu)




Sau 2 ngày nghỉ ngơi tại Limoges, vợ chồng mình và bác Vy tốt bụng sắp xếp hành lý để hôm sau đi Montauban. Từ sáng sớm, cả 3 người vội vã ra tàu, vội vã ăn và vội vã ngủ tranh thủ. Trên xe, mình tuy háo hức nhưng cũng không hình dung nổi 6000km sắp tới sẽ như thế nào. Đúng 10h, bọn mình gặp chiến sĩ vẻ vang Hoàng Huynh và em Nhàn đón sẵn, và 5 người bắt đầu cuộc hành trình

Tính ra mình cũng thò được cái chân đến Montauban, chụp được cái ảnh trứoc nhà ga trung tâm của thành phố... tuy nhiên cái làm mình ấn tượng nhất là hình ảnh bác Huynh đeo kính đen xì và em Nhàn nhí nhảnh bên cạnh. Mình ra thăm em xe ô tô và tống loạt va li đồ ăn, quần áo, túi ngủ vào trong. Cả 5 người đi khoảng hơn 200km thì tới Tây Ban Nha, hình như có đường biên giới là 1 ngọn núi thì phải. Nhưng mà công nhận nhà cửa Tây Ban Nha khác hẳn Pháp, có vẻ là hơi thôn nữ chém to kho mặn í. Trông nhà cửa 2 bên đường như đống hộp diêm xấu xỉ, đỏ đỏ, trắng trắng chả có gì khác biệt. Chắc đây chỉ là vùng biên giới chứ Tây Ban Nhà yêu quý của mình mà xấu thế à. Đi thêm 1 lúc nữa thì tới Barcelona, tuy nhiên khi vào thành phố mình cứ ngỡ hết cả ngàng. Ấn tượng đầu tiên là “ chả có ấn tượng gì” hic hic.

Lòng vòng 1 lúc, chúng tớ đi tìm cái khách sạn đã book trứoc qua mạng. Trời ạ, không biết các khách sạn khác thì như thế naò nhưng cái khách sạn bọn mình book trứoc quả là lần đầu tiên mình gặp, trông như cái nhà tù quốc xã í.

Cửa khách sạn trông to và sơn đen xì, chả có vẻ gì giống 1 khách sạn, cũng chả có gì mời gọi khách khứa cả, đánh bạo cả hội bấm chuông, cũng chẳng thấy có ai ra cả. Nhìn thì rõ là kiểu khu tập thể trung tự của Hà Nội. Mãi về sau mình thấy có 1 ông khách đeo balô đi vào, cầm cái chìa khóa mở cổng, tụi mình hỏi ông ấy, ông ấy đã xác nhận đây chính là khách sạn, úi úi, không tin nổi kiểu khách sạn này.


Cả hội có 5 người, nhưng cả khách sạn chỉ còn 1 phòng 3 giường thoai, mình xin xỏ lễ tân cho bọn mình nộp thêm tiền để ở 5 ngừòi nhưng không được, thuê thêm phòng cũng không xong. Thế là cả hội bàn bạc quyết định ở chùa. Năm anh em nhét vô 1 cái phòng ngột ngạt khoảng 12m. Blog bác Huynh có viết “Nhưng cái khách sạn từ hồi Napoleon này thì lại hơi củ chuối: đi qua hai lớp cửa mới tới được phòng lễ tân, để tới được phòng của mình thì phải gọi lễ tân mở cửa hành lang dẫn vào phòng của mình, và lễ tân ngồi trong phòng kéo cái giây nối từ chỗ ngồi tới cái chốt cửa, đúng là công nhệ Tây Ban Nha! Cả bọn tìm cách lừa hai cô lễ tân người Tây Ban Nha để mang hành lí và vào được phòng. Sau khi cất hành lí cả bọn bắt đầu xuống phố để thăm thú (khách sạn cách trung tâm thành phố khoảng 10 phút đi bộ).

May cái là quả chuối khách sạn này ỏ trung tâm mua sắm củat Barcelona, kiểu như mình ở Cầu Gỗ gần hồ Hoàn Kiếm í nên cũng tiện. Nếu bác Huynh ấn tượng với Barcelone vì nhiều ngừòi đồng tính hôn nhau ngon lành trên phố thì mình ấn tượng thành phố này vẫn còn nhiều cửa hàng sale off 40%. Giá cả khá rẻ, đi theo là hàng hóa không ngon lành như ở Pháp, vẫn chỉ mấy em Pimky, nafnaf, H&M, Mongo... nhưng hàng hóa xấu hơn và giá cả rẻ hơn. Thế mà mình cũng bon chen mua đựoc 1 đôi giày lưòi 10Eu và đôi giày cho Ben nhà mình 5EU, he he, thu hoạch ở đây nghèo nàn, nói chung là chả có gì mấy. Khu đại lộ trung tâm cũng nhiều khách du lịch, kiểu dạng ngừòi giả tượng cho du khách chụp ảnh và trả tiền khá nhiều, cứ 5m lại có 1 người tượng, mình thì công nhận phục họ sát đất í. Cả nhóm cũng bon chen chụp ảnh lúc đâù, về sau thì nhàm chán quá nên thôi.

Tối hôm đó, trong khách sạn cả bọn chiến mì gói và thịt bì quay kiểu bác già sáng tác, ai cũng hết bát, ai cũng thỏa mãn vì quá mệt và đói. Lúc đấy, bác già nhà mình bắt đầu cáu bẳn vì mất visa card. Biết là không thấy từ chiều, nhưng cứ hy vọng về sẽ tìm thấy, tuy nhiên sau khi minh lục tung đống đồ đạc và bác Huynh tìm khắp xe ô tô không thấy, bác Hanh bắt đầu cáu tiết, và mình thì mơ hồ lo lắng số tiền trong đó sẽ không cánh mà bay, barcelona thanh toán thẻ không cần code chứ, chỉ cần quẹt là xong mới mất an ninh, mình lo mất tiền đến sút cả cân, hôm sau lập tức mặt 2 vợ chồng mọc thêm loạt đèn pin vì căng thẳng. Đêm đó, hàng loạt điện thọai gọi về Pháp để đóng tài khoản với hy vọng mong manh là ở hiền gặp lành, không sao cả...

Sáng hôm sau, cả hội đi thăm quan chính thức Barcelona. Nhà thờ 5 ngọn, sân vận động, đấu trường cổ, vừon hoa, cái nhà hình viên đạn.. có mối bờ biển đẹp nhất thì lại không tới. Và vì vậy, với mình barcelona vẫn là ngưòi đàn ông thiếu quyển rũ.

Chuyện đáng nhớ nhất ở đây:

Khi trả phòng khách sạn, mình gặp 1 zai Tây Ban Nha không mặc áo, làn da đen ròn rã, tóc hơi buông dài bồng bềnh, khuôn mặt rõ là dễ thương.

Bác Vy có công nhận điều này.

Điều ghét nhất ở đây

Nóng kinh hồn, mồ hôi như tắm và cái công trình gì cũng nhỏ xíu, chả bõ đi taxi đến.

Khám phá:

Khi quá mệt, có thể mình sẽ kéo bễ khi đêm về, hic hic

1 góc Barcelona

barcelona 2 by you.

barcelona 3 by you.


barcelona 1 by you.



Nhím phởn

Nhím phởn
Mỗi khi phởn chí, Nhím hay có nhiều biểu hiện lạ lùng

Đàn bà 30

Đàn bà 30

Dân vận trên đất diêm

Dân vận trên đất diêm

Monaco - thiên đường mua sắm

Monaco - thiên đường mua sắm

Người đẹp và xe hơi

Người đẹp và xe hơi

Nhím và 2 công chua Bom Bê

Nhím và 2 công chua  Bom Bê

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Chang va Nang

Chang va Nang

Mẹ con ta đớ

Mẹ con ta đớ