Trong cái mơn man i như thu, mùa xuân năm nay thật tức cười, khi thì rét buốt vào tận xương, khi thì nắng lên tưng bừng phố, váy áo xúng xính vài ngày rồi lại trở heo may ngay tắp lự, từ sáng đến giờ lại có anh gió mùa đông bắc tràn về. Thế là ảm đạm luôn được í, làm kế hoạch cuối tuần vui tươi có nguy cơ phá sản. Hôm trước, đọc blog bác Quỳnh nói về những con ma cà rồng đáng yêu, nào nhà giàu, đẹp trai, không hút máu người, nào yêu đương nhưng không bao giờ đi quá giới hạn dù bạn gái muốn vượt, nào được bạn bè yêu quý, mình đọc tập 2 còn có vụ tưởng người yêu chết nên ma còn đi định chết theo cơ, sao lại có loại ma perfect thế chứ lị. Rồi mình cũng bon chen xem phim mới teen chứ. Tuy nhiên, vì đã tiền mãn rồi nên chả thấy rung động tý nào. Mà sao dạo này mình như cái cây rụng lá tơi tả chứ, cứ rụng mãi mà chả thấy lá non nảy mầm, cây cứ gọi là khẳng khiu, thân cứ gọi là rêu cũng khô hết cả.
Hôm qua đi bắt mạch, ông lang sau 1 hồi cầm tay nghe ngóng đã thảng thốt bắt bệnh, rồi lật đật đi bốc 5 thang cho mình, trời ơi, mình phải uống từ rễ cây đến gỗ cây, từ vỏ cây đến vỏ quả.. phải đến hơn 20 vị. Thế là chuẩn 1 bị 1 tháng sắc uống và nhăn mặt khỉ rồi. Tuy nhiên cũng yên tâm vì không đến nỗi trầm trọng, chỉ là bệnh đã già mà mình thì cứ không biết thôi, ai lại ghi cả trên about me là gái đã có chồng, mà mỗi khi gặp bạn là lại quên biến đi mất chuyện này, khổ thân chồng thi thoảng lại phải nhắc ‘em là gái có chồng con rồi nhé, nhớ đấy’, được cái mình ngoan nghe lời chồng ngay.
Hôm trước tâm sự với 1 bạn, cũng vì quên mất mình đã có chồng, vì chồng bạn hờ hững và vô trách nhiệm quá, bạn í đã tặc lưỡi cho 1 luồng cảm xúc mới, thế rồi bạn í cháy bùng lên như than rồi lại khổ sở và dằn vặt khôn nguôi. Khổ thân cả 3 người họ, đây là dòng nham thạch đang sôi sục luôn chực bùng ra bất cứ lúc nào. Khổ thân
(ảnh nhà Nhím ở vườn hồng, chả liên quan gì đến entry đâu ạ)