-
Đọc "Như một lời chia tay" của blogger Ngoc N (nhà báo Nguyễn Tuấn Ngọc của báo "Pháp luật Việt Nam") mà buồn tơi tả!
"Hình thức kỷ luật mà anh Bùi Thanh phải nhận lấy là: cách chức, rút thẻ nhà báo, không cho làm việc gì liên quan đến nghề báo...không biết kết quả bỏ phiếu thế nào, nhưng tôi cảm thấy đó là một hành động tàn độc với một người dấn thân với nghiệp báo như anh Bùi Thanh. Một hành động mà người ta tước đoạt đi lòng đam mê của con người... Với một người làm báo như vậy là hết! Chỉ còn lại nước mắt và lời sẽ chia yêu thương từ cộng đồng..."
Mấy hôm nay, nghe phong thanh các nơi, rồi thấy blog của anh Bùi Thanh không còn tấm poster có hình nhà báo Nguyễn Văn Hải cùng slogan "Chúng tôi luôn ở bên bạn", cũng có thể cảm nhận được số phận của PTBT "Tuổi Trẻ". Nhớ lại những dòng anh viết trên blog: "Hình ảnh và slogan này sẽ xuất hiện tại trụ sở chính của báo "Tuổi Trẻ" và các Văn phòng đại diện "Tuổi Trẻ" trong cả nước. Như một lời nhắc về một đồng nghiệp đang nằm trong trại giam. Cho đến khi Hải và Chiến được tự do", thấy lòng rười rượt bất an!
Vẫn biết, tội anh Bùi Thanh lớn lắm!
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng HS - TS, đã có "chỉ thị yêu nước" chưa mà anh dám viết trong entry "Không thể chấp nhận được!": "Cho dù đó là gì đi nữa, chúng ta trước sau vẫn chỉ có một câu trả lời: Hoàng Sa, Trường Sa là lãnh thổ của Việt Nam và mãi mãi là như thế! Những người đi trước đã ngã xuống vì mảnh đất này và do vậy, chúng ta cũng sẽ không lãng quên điều ấy. Và chúng ta cũng không cho phép ai thay đổi lịch sử, thay đổi bản đồ Việt Nam! Và xin bạn, mỗi ngày mở trang hai báo "Tuổi Trẻ", trong mục dự báo thời tiết, hãy xem Hoàng Sa, Trường Sa chúng ta bao nhiêu độ? Nơi ấy nắng ấm, mưa bão thế nào? Như chưa hề có cuộc chia ly…"
Rồi khi hai đồng nghiệp bị bắt giam một cách mờ ám, lại vẫn anh, công nhiên bày tỏ sự "đau buồn và phẫn nộ" trong entry "Vì sao?": "Ai ở trong hậu trường vụ án này mới hiểu hết sự kỳ lạ và phức tạp của nó. Ai đó đã đúng khi nói rằng công lý dường như bị nhạo báng qua vụ án này và nhà báo đã trở thành nạn nhân".
Những dòng của anh, trên blog, và đặc biệt, trên mặt báo "Tuổi Trẻ", đã mang lại niểm tin cho không ít người trong những giờ khắc căng thẳng ấy, thì bây giờ khiến anh phải ra đi...
Chia tay anh Bùi Thanh, một người chưa hề quen biết, và nghĩ đến câu anh viết để hy vọng: "Như chưa hề có cuộc chia ly..."
- ----
- copy từ blog anh Hoàng Linh, Ức chế và buồn
30/7/08
Như chưa hề có cuộc chia ly...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5 nhận xét:
Buồn tênh chị ạ.
@ 2Ti: Tại sao đi chơi với bố Hanh thì mẹ Nhím phải đội mũ nhể???
@ Mecghi: Buồn cho thể chế càng ngày càng đi ngược lại trào lưu văn minh của nhân loại. Không buồn vì những người tốt không nên làm việc tại những nơi chuyên nói dối - hoặc buộc phải nói dối như thế.
chị 2Ti: em cũng thắc mắc như bác Free ạ, sao em phải đội mũ nhỉ, tức là nên đội mũ phớt hả chị, phớt mọi thứ đi cho đỡ mệt moỉ nhỉ
Haibara: uh, buồn
Bác Free: tuy nhiên, em thấy tàn nhẫn và độc ác quá anh ạ
Không buồn! Đội mũ vào và sang chơi với bố Hanh nhé :)
Có loài chim hót rất hay. Nhưng khi tiếng hót cất lên đồng thời là khi mũi gai đâm thấu lồng ngực. Con chim ấy vẫn hót, tiếng hót hay mà không loài chim nào hót hay như thế.con chim đó...Mecghi, ...,...,...
Đăng nhận xét