Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện. Hiển thị tất cả bài đăng

22/9/07

Thiêu thân




(kết quả của các căn phòng thiêu thân)

Tôi 2 mẹ con đi chơi về, thiêu thân tấn công hàng đàn. Cái váy trắng "tinh khôi" của mình biến thành nghĩa địa của hàng trăm con thiêu thân, hic. Mà cái lũ thiêu thân sao mà khổ thế, cứ thích lao vào ánh sáng, để rồi chết bẹp zí zị tơi tả sau 1 vũ điệu giao hoan. Còn gì ngu hơn là chết vì tình nhỉ. Về nhà lại mò mẫm đọc đúng chuyện về thiêu thân, post lên cho những ai không đi chơi trung thu đọc giết time cuối tuần


Căn phòng thiêu thân


Chiều tà vụt xuống nhanh chóng. Bóng tối bắt đầu len lỏi từ sau các chồng khung bố nằm mất trật tự, các hũ chứa cọ bẩn thỉu dầu khô, chiếm dần lấy căn phòng trong những hình thù đầy đe dọa. Linh đi bật đèn. Không thể chịu như vậy được, Linh lầm bầm. Tay với lấy cái dây đèn. Tách. Cái đèn tròn nhỏ vàng vọt không thể thắp sáng bao nhiêu.
Tôi ngồi thu lu, tay xoa xoa hai bàn chân. Muỗi đã vào đầy nhà. Bọn thiêu thân cũng bắt đầu hoạt động. Chúng từ đâu ùa tới, vây lấy nguồn sáng duy nhất và nhảy nhót những vũ điệu vừa kỳ quái vừa buồn cười. Linh nhìn chúng chăm chú. Anh huơ tay lên gần ngọn đèn.


­Ám ­Linh cảm thán.

­Ám, với chúng ta. Nhưng đối với chúng, nó như ngọn lửa với hàng triệu lưỡi dao thiêu đốt.

Ngu xuẩn. Tại sao chúng cứ phải lao vào đó?

Tôi biết tại sao bọn thiêu thân lại lao vào ánh đèn. Chúng không phải tự tử. Ai đó cho tôi biết đó là do chúng cần ánh sáng để có thể duy trì nòi giống. Nhưng khi tôi định chia sẻ điều này với Linh thì anh đã nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực kỳ lạ, khiến tôi im bặt. Và từ góc tối của mình, anh chồm lên tôi. Hẳn Linh nghĩ anh có cái tư thế của một con hổ đang vồ mồi. Nhưng thật ra, tôi nghĩ anh giống một con thiêu thân nhiều hơn. Lao đến một cách vô tội vạ, vô lo và vô nghĩ. Ngọn đèn vàng rực đong đưa ngay trên đầu tôi, và từng vòng thiêu thân bay xoáy lấy chúng, như những đám mây đen, rào rạt.




Căn nhà không thể chê vào đâu được. Dù nhỏ. Một nhà bếp, một phòng tắm và một phòng ngủ. Điều tôi không hài lòng là chiếc cửa sổ nhỏ và quá nhiều chấn song. Tù túng. Em thấy bị cầm tù. Anh cười xòa. Trẻ con gì đâu. Tôi vẫn vùng vằng. Em cần nhiều ánh sáng. Em muốn tự do. Anh cười một nụ cười, gian và đẹp. Em đã không còn tự do nữa rồi. Em đã bị anh cầm tù ở đây. Tôi im lặng. Anh đền bằng một cái hôn. Trơn trợt và đơn giản. Nhưng đó là một khuôn miệng đẹp. Một cái hôn đẹp. Chắc đã được thực tập rất nhiều lần.

Ngay lần đầu tiên tôi và anh hôn nhau, tôi đã nghĩ: Anh ta hôn khá. Hẳn đã luyện tập nhiều. Một khái niệm buồn cười, nhưng vì gợi tôi nhớ lúc tôi và Linh hôn nhau. Miệng chúng tôi trượt qua lại và là một kỷ niệm khá luống cuống, ít nhiều gây tức cười hơn là thơ mộng. Lần thứ hai, với anh, tôi kịp nhìn thấy một thứ sáng lấp lánh gây cuốn hút nơi ngón tay áp út. Tôi dừng lại, nắm lấy bàn tay anh. Một chiếc nhẫn trông đáng thèm, minh chứng của một cam kết chắc chắn. Tôi nhìn anh dò hỏi. Đáp lại, anh nở nụ cười dịu dàng mà xảo quyệt, đôi mắt nheo lại với một vẻ vừa tin chắc vừa bất cần. Và tôi nghĩ: Mình lại bị cuốn đi rồi. Mình vẫn bị cuốn bởi những trò này. Những trò vừa lạ vừa vô vị. Nhưng dù sao vẫn đỡ vô vị hơn cái văn phòng công ty mà hàng ngày tôi vẫn phải giam mình vào.

Căn phòng công ty nằm trên lầu bảy một cao ốc, nơi tôi gặp anh thường xuyên, cùng một loạt những chàng đồng nghiệp chỉn chu, những nàng công chức duyên dáng. Giữa cái không gian ấy, một kẻ tầm phơ như tôi có gì hơn họ. Đối với anh, tôi may mắn được đánh giá cao chỉ vì tôi lạ. Anh chỉ cần lạ.

May thay, những năm tháng miệt mài vẽ vời dù vô bổ cũng tô điểm được chút ít cho bộ vó của mình. Bộ vó được gọi tên sang trọng hơn là phong cách. Nhờ "phong cách" tôi mới lọt vào mắt anh được chứ. Tôi mừng cho tôi. Vì tôi cũng thích lạ và lắm tiền.

Anh là một trò vừa lạ vừa lắm tiền. Tôi nghĩ chắc tôi cũng thích anh.




Anh đồng ý thuê căn nhà. Tôi đồng ý dọn về với ít nhiều cân nhắc. Nhưng thật ra, ít thì đúng hơn. Ở được một vài hôm, tôi nhận ra một điều lạ. Đêm nào, bọn muỗi cũng bay vào đầy phòng. Đầu tiên, tôi lo sợ. Nhưng rồi nhận ra, chúng không vào để tìm máu mà vào để chết.

Hễ khi căn phòng bắt đầu sáng đèn, lũ muỗi lũ lượt bay vào, trong một trạng thái lờ đờ, uể oải. Chúng bay là đà dưới mặt đất, rồi rơi xuống, gắng gượng bay lên, lại rơi xuống, và nằm đó, bất động. Nếu không lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mình cùng những bệnh tật chúng mang theo thì hẳn tôi đã có thể ví chúng như những cánh bướm. Và rồi cứ thế, chúng chết ngày càng nhiều. Cứ mỗi đêm, tôi nằm ngủ trên một đống xác chết, dù đã được thu dọn nhưng không hề biến mất.

Mỗi tháng, anh đến hai ba lần hoặc hơn. Trong những lần ấy, anh chú ý đến vài chuyện. Em nên đốt nhang muỗi, anh khuyên. Tôi làm theo. Vô dụng. Mùi nguy hiểm có thể làm cho những kẻ còn sống khiếp hãi nhưng những kẻ sắp chết thì cóc cần. Những con muỗi buồn bã vẫn tiếp tục bay vào mỗi tối. Anh thở dài, thôi mặc kệ. Rồi mặc kệ bọn muỗi, anh ôm lấy tôi. Tôi vội vã tắt đèn. Bên ngoài trăng vẫn sáng. Tôi thấy bóng anh đổ lên tôi. Và tôi bắt đầu luống cuống. Quay cuồng.

Bỗng tôi nhớ lại những lúc chết ngạt trong tay Linh, trong sức nóng của ngọn đèn vàng vọt, trong mùi sơn dầu tỏa ra từ người anh lẫn từ mọi thứ trong căn phòng. Cái mùi ngầy ngật nhưng quen rồi thì ngây ngất. Thật lạ khi người ta có thể đánh đồng mùi hương với một sự vật hay sự việc cụ thể nào đó đến từng chi tiết. Tôi nhớ bàn tay anh thô và xương. Và rồi một bàn tay mềm mại với những ngón thon dài vuốt ve sống cổ. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền. Tôi thấy ánh trăng sáng bên ngoài đổ vào căn phòng, xuyên qua các chấn song phủ lên người chúng tôi. Chúng tôi bị cột chặt trong bóng tối của những chấn song. Vẫy vùng, giẫy đạp. Tôi mệt và thấy buồn ngủ.

Tỉnh lại, tôi thấy mình vẫn còn bị cột chặt trong những chấn song. Nhưng cánh tay anh chặt như một con trăn cuốn lấy tôi ban nãy đã thả lỏng. Anh đang đốt thuốc. Đốm sáng đỏ rực trong bóng tối tạo một hình ảnh đẹp kỳ lạ, quầng sáng nhỏ đủ soi cái miệng của anh, đang mím lại thành một vệt dài.

Anh thở ra một làn khói.

Hình như bọn muỗi không vào nữa.

Sao anh biết?

Anh quan sát, nhờ ánh trăng.

Bọn muỗi gợi cho em nhớ tới những con thiêu thân, cứ lao vào ánh đèn, tìm khoái cảm.

Tìm cái chết ­ Anh sửa lại.

Tìm khoái cảm trong cái chết.

Anh nhìn tôi, bật cười. Tôi cảm thấy cần phải giải thích rõ là tôi hoàn toàn không nhìn sự vật theo kiểu lãng mạn tuyệt vọng một chút nào, mà chỉ là sự thật hiển nhiên.

Chúng tìm kiếm bạn tình trong lửa, say sưa tận hưởng hạnh phúc trong lửa và chết trong đó. Niềm hy vọng đến cùng với tuyệt vọng. Thời khắc ngắn ngủi. Và, chấm hết.

Vậy thì ­ Anh nói bằng một giọng ngọt ngào pha chút giễu cợt ­ Cô bé khoa học gia của tôi, hãy giải thích tại sao bọn muỗi này lại cứ bay vào chết trong phòng cô như bọn thiêu thân kia?

Em không biết.




Tôi đoán có thể do căn phòng nằm trong một vị trí đặc biệt nào đó, nơi tiến hành cái chết của muỗi chẳng hạn. Và rồi người ta xây nhà lên đó. Còn bọn muỗi thì vẫn bướng bỉnh với lề thói cũ. Vô lý, nhưng tôi không biết cách giải thích nào khác hơn. Tôi nhớ lũ voi cũng có một cách thức khi sắp chết là đến nơi chúng chọn làm "nghĩa địa", rồi qua đời ở đó, thì tại sao muỗi lại không? Nhưng thật buồn, sao chúng lại chọn căn phòng này, khiến tôi có thể nhìn chúng mỗi tối, khiến tôi thấy cái buồn của kiếp sống côn trùng ngắn ngủi, gợi tôi nhớ đến lũ thiêu thân nhiều kỷ niệm. Lũ thiêu thân không buông tha tôi. Linh không buông tha tôi. Linh lồng lộn tìm tôi. Linh đòi hỏi lý do rõ ràng. Mà cái duy nhất tôi thiếu lúc này là một lý do rõ ràng.

Một ngày, Linh gọi cho tôi, bằng một giọng say mèm. Linh tự ví mình như con thiêu thân, lúc nào cũng muốn lao vào tôi. Tôi buồn muốn khóc. Tôi muốn nói, tôi cũng có khác gì Linh đâu. Tôi cũng lao vào Linh. Nhưng tôi khác Linh ở chỗ tôi bỗng nhận ra mình không thể làm thiêu thân mãi. Tôi không muốn đốt cháy mình trong ánh đèn. Tôi không muốn chôn mình trong đống bảng màu và đống tranh vẽ ngày càng cao nghệu ngã. Mà Linh thì cứ bay mãi, cứ lao đi mãi. Linh hạnh phúc lao đi như phát rồ. Linh bất cần. Linh bất cần nóng. Linh bất cần sợ. Linh bất cần cái chết. Linh bất cần tôi. Điều đau đớn nhất là Linh bất cần tôi.

Tôi không muốn làm thiêu thân nữa. Mà sao giờ đây tôi thấy mình đang lao tới nhà Linh. Đến nhà Linh vào một chiều. Mắt đầy nước. Tôi thấy Linh cũng ướt sũng nước. Nước mắt và rượu. Linh và tôi cùng uống, uống, và uống. Chúng tôi ngã ra, nhìn cái bóng đèn vàng vọt trên đầu. Nhìn đám mây thiêu thân. Nhìn gương mặt vừa ngây dại vừa say sưa của Linh. Mùi sơn dầu ập đến cùng mùi rượu nhầy nhụa. Một cơn buồn nôn ập tới. Và rồi tôi đẩy Linh ra.

Mọi thứ chấm dứt nhanh như khi bắt đầu. Đầu quay cuồng bởi hàng trăm ý nghĩ, tôi mơ màng băng qua các con đường quen thuộc. Gió lạnh làm tôi nhận ra mình đã say. Mình đang say. Tôi lao về "nhà", về lại "nghĩa địa" của tôi. Cuộc đời tôi cũng ngắn ngủi quá. Tôi thấy mình mệt như sắp chết. Tôi sắp ngã, tôi thấy yếu sức lắm rồi. Mà đường về còn xa. Cánh tôi đã mỏi, tôi bay lờ đờ. Tôi thấy bóng sáng quen thuộc. Cửa sổ nhà tôi đó. Tôi đã ra đi mà không tắt đèn.

Mừng rỡ đến tê dại, tôi bay nhanh hơn. Chợt bóng sáng trước mắt tôi tắt ngúm. Những bóng đen tràn tới ngăn cách tầm nhìn của tôi với mọi thứ xung quanh. Một lũ côn trùng hỗn hợp ào đến. Tôi kêu gào. Bọn bọ ngựa, châu chấu, bọ hung với những cái vuốt sắt đen ngòm giương ra cào xé tôi không thương tiếc. Bọn cào cào, bọ xít, xén tóc với những hàm răng nghiến chặt, những tiếng rin rít hoặc những tiếng kêu la chói tai mà tôi không thể nào hiểu nổi. Chúng rộn rã, rối loạn trong cuộc xâu xé tôi, như để hả giận, để trả thù, như có một mối hờn ghen sâu xa nào đó.

Tôi chỉ biết cuống cuồng chống đỡ, rồi tôi cuộn người lại, trốn tránh vô vọng. Rồi trong một tích tắc, tất cả tan biến. Im lặng, như trong một giấc mơ. Một cơn ác mộng.

Tôi lết về phòng. Ánh sáng ngọn đèn làm tôi chói mắt. Từng con muỗi vẫn bay vào, bay vào, chúng chết rải rác trên mặt đất. Như những hạt bụi đen, những hạt bồ hóng, xấu xí và tàn tạ. Tôi không muốn nhìn thấy chúng. Tôi tắt đèn.

Trong bóng tối, trên đống xác muỗi la liệt, tôi rũ ra, nằm xuống. Đôi cánh rách nát xếp lại, tôi đợi mặt trời lên.
(truyện ngắn của Bích Khoa)


16/9/07

Đọc Lụa ngày chủ nhật




Được quảng cáo nhiều về Lụa, hôm nay mới ngồi và nằm thư thái để đọc, mình đọc từ sáng sớm rồi dừng để đi chơi, rồi kết thúc trong nhúm chiều tái tái của mùa thu. 1 câu chuyện tình nhẹ nhàng và hơi ám ảnh, nói chung Lụa cũng khiến mình trôi theo nó tổng cộng 2h đồng hồ với 65 cung bậc khác nhau. Baricco là nhà văn lạ lẫm với mình, giọng văn hư thực khó tả, khi tưng tửng, khi lặp đi lặp lại chủ ý và những khắc khoải khó kiếm.

Mình thích vải lụa, áo lụa - một lý do rất sến nên mình bị hấp dẫn bởi tựa đề Lụa đỏ nhũ của cuốn sách. Mình ấn tượng cách tác giả kể chuyện tự nhiên và lôi cuốn, sự mô tả kỳ lạ về cô gái có đôi mắt không có vẻ gì của Phương Đông huyền ví không phải của thiếu nữ… Rồi câu chuyện cứ nhẹ nhàng mà đi qua, tất nhiên cũng hơi đoán trước được diễn biến nhưng mình vẫn bất ngờ ở nút cuối cùng. Cả hình ảnh lồng chim khổng lồ, hình ảnh Helenne và hình ảnh của cô gái có đôi mắt không phải của Phương Đông kia..

Mình rất bị ám ảnh bởi hình ảnh của Helene, một người đàn bà có giọng nói nhẹ nhàng, yêu chồng và đẹp một cách mong manh sương khói. Trong bề ngoài 1 cuộc hôn nhân hạnh phúc, nàng luôn cố gắng tròn trịa là một người vợ đúng mực, lịch thiệp, yêu chồng. Trong cõi riêng luôn dằn vặt, đau khổ của mình, nỗi khổ đau và hạnh phúc luôn đan xem vào nhau và nàng phải luôn hạnh phúc với nỗi giằng xé không thể tách rời. Hạnh phúc có nhiều, đau khổ cũng bằng chừng ấy. Nàng không thể chiếm trọn vẹn trái tim chồng, bởi trong tim của anh ta đã lưu luyến bóng hình của người phụ nữ khác. Nàng sống trong khắc khoải, trong hạnh phúc giả tạo, trong sự đau đớn và cô đơn. Dù được Baricco dành cho những dòng mô tả khiêm tốn, tẻ nhạt và có phần nhàm chán ý như than phận của người vợ bị quên lãng, và đúng là cái bóng với danh phận vợ. Nhưng mình thì lại thấy nó rất là đúng với quan niêm của những người vợ cung cúc của mình. Những ông chồng luôn nhìn về vợ rất ít, ít hơn rất nhiều nhìn các cô đồng nghiệp, đối tác ở cơ quan vậy.

Mình thích cái kiểu lặp đi lặp lại chặng đường đi buôn của Herve, luôn đúng, chính xác đến máy móc và cái cách Baricco mô tả 2 mối tình, 2 ký ức sự cô đơn và những tổn thương không thể bù đắp. Tuy nhiên, vì cái tính hay sến theo phim và việc trầm trọng hóa vấn đề khiến mình suy diễn 1 kết cục bi thảm hơn, nồng nàn và bi kịch hơn nhiều nên việc màn nhung khép lại với bức thư hóa ra của người vợ khiến mình hơi bị hẫng hụt, và chẳng có sự đau đớn như ý nghĩ, hay mình nên viết 1 cuốn tiều thuyết tình cảm nhỉ. Và suy cho cùng thì, cuộc đời của Hervie và vợ đều cô đơn như nhau, cô đơn đến khi xuống mồ. Ôi, càng “phê bình văn học” càng rối rắm và khó hiểu.

Lụa truyện đã xong, những điều còn lưu lại trong tâm trí mình bây giờ cũng mềm mại, mong manh sương khói và hờ hững như Lụa vậy. Nói chung, ngày chủ nhật cũng bình an, nhẹ nhõm “trong hơi thở của mùa thu rất khẽ”.

Tại sao mỗi cuối tuần lại không tự thưởng cho mình những câu chuyện tình nho nhỏ nhỉ.
----
ảnh từ internet, không tìm được tên tác giả

28/7/07

Chuyện tình 2 người điên





Đầu óc đang điên nên phóng tác chuyện tình 2 người điên vô tình đọc được ở Blog Au Duong, không phải em Sơn Au dương nhá

Nhân vật chính của câu chuyện là 2 người điên trẻ tuổi, thằng con trai thì hay lảm nhảm những câu vô nghĩa, nghe chả ai hiểu, còn cô gái thì có đôi mắt vô hồn như tượng phật chùa Tây Phương. Dưng mà cô ấy có 1 nụ cười rạng rỡ không phải của 1 người điên, thật đấy.

2 người trước nay không quen biết, một người ở Phương Nam nắng nóng, 1 người ở phương Bắc khắc nghiệt. Người con trai trước đây không điên, anh là KTS đang thi công ở công trường thì bị 1 viên gạch vu vơ rơi trúng đầu nên từ đó bị điên, còn cô gái trước đây cũng là 1 thủ khoa của 1 trường Đại học, rồi tên của cô trên bảng vàng bị một ai đó tráo đối. Và từ đó người con gái không nói câu nào nữa, cũng không nhận ra bố mẹ và bị điên từ đó


Không biết đã lưu lạc bao lâu mà quần áo của người con trai bẩn thỉu đến mức không thể chấp nhận đc, giày thì rách đến nỗi không thể rách hơn nữa, để lộ ra cả những ngón chân bầm tím. Còn chiếc áo màu hồng mà người con gái mặc cũng không thể gọi là màu hồng được nữa, phải gọi là màu xám thì đúng hơn.Trên mái tóc rối tung còn có những sợi cỏ khô. Nhưng mặt người con gái vẫn trắng, và trắng một cách thần kỳ, trên tay cầm 1 chai nước khoáng, vừa nhìn người qua đường vừa đờ đẫn cười. Hai người gặp nhau trong một buổi hoàng hôn, khi mà cả 2 người đều phát hiện trong thùng rác có 1 cái bánh bao đã mốc meo.

Cả 2 cùng nhảy vào lấy miếng bánh và va đầu vào nhau. Người con trai trợn mắt nhìn người con gái một cách thù hằn, còn người con gái thì nhìn người con trai đờ đẫn cười. Cuối cùng thì kẻ thắng lợi là người con trai, người con trai đã cướp được miếng bánh, mở to đôi môi đen sì gặm miếng bánh 1 miếng, còn người con gái vẫn đứng yên, chỉ đờ đẫn nhìn người con trai và cười. Người con trai nhìn người con gái, và trong mắt người con trai không có chút gì gọi là động lòng. Người con gái vẫn đờ đẫn nhìn người con trai, từ trong miệng ko ngớt phát ra những tiếng thèm thuồng miếng bánh. Người con trai dừng việc ăn lại, bắt đầu nhìn người con gái, đờ đẫn nhìn, 2 người cứ nhìn nhau như vậy, người con trai ko biểu lộ chút tình cảm nào, người con gái điên điên cười. Người con trai bất ngờ đưa miếng bánh đang ăn dở cho người con gái, người con gái vội vàng cầm lấy và ăn ngấu nghiến.

Người con trai bỏ đi, không quay đầu lại nhìn. Lúc người con trai về đến căn nhà bỏ hoàng, nơi người con trai đang tá túc, quay đầu lại thì nhìn thấy người con gái. Thì ra người con gái đi theo sau người con trai đến tận nơi này, người con gái cứ đờ đẫn nhìn người con trai cười, cả 2 không nói câu nào, người con gái từ đó ở bên cạnh người con trai. Tối, lúc ngủ, người con trai cảm thấy thật ấm áp, một cảm giác mà trước đây chưa hề có, người con gái nằm bên cạnh người con trai, ngủ một giấc thật ngon lành, nhìn người con gái lúc ngủ không hề giống 1 người điên.

Hai người cứ như vậy sống cùng nhau. Ban ngày cả 2 người đi kiếm đồ ăn ở ngoài đường, ban đêm thì về chỗ ngủ. Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế. Một ngày không hiểu người con trai kiếm đâu ra một chiếc nhẫn đã biến thành màu xanh, đưa cho người con gái đeo. Người con gái nhìn người con trai đờ đẫn cười, đêm đó người con gái cười nhiều đến nỗi phá tan bầu không khí yên tĩnh. Rồi cười ra nước mắt, người con gái bắt đầu khóc, ôm người con trai và khóc. Người con trai đứng yên, trên mặt vẫn ko biểu lộ một chút tình cảm nào.

Về sau người con gái bị bệnh, từ trước đến nay người con gái chưa bao giờ bị, nhưng bây giờ đã bị bệnh, và bị bệnh nặng. Ban ngày người con gái ko thể cùng người con trai đi kiếm đồ ăn, không thể nhìn người con trai và cười. Người con trai một mình đi kiếm đồ. Buổi trưa bất chợt người con trai cầm về 1 chai nước khoáng và 1 cái bánh bao còn mới nguyên. Trên mặt người con trai có mấy vết xước, còn ngón tay thì thâm tím, và trên môi có mấy vệt máu. Thì ra trong lúc cướp nước khoáng và bánh bao về cho người con gái, người con trai bị chủ hàng đánh.

Người con gái nhắm mắt, không nhìn người con trai cười như trước đây. Người con trai đưa bánh cho người con gái, nhưng người con gái không ăn. Người con gái sắp chết rồi, toàn thân nóng rực, bắt đầu hôn mê. Nét mặt người con trai lần đầu tiên biểu lộ tình cảm, một vẻ mặt hoang mang. Người con trai chạy ra đường, nhìn thấy một người mặc áo xanh cảnh sát liền khóc, cũng là lần đầu tiên khóc, không ngớt miệng nói “cứu người”. Người mặc quân phục xanh liền gạt người con trai ra, và chửi “Cút đi! Mình cũng thật là đen đủi, ra đường không để ý”. Người con trai nằm cúi xuống đất, ngửa mặt lên cầu xin. Người mặc quân phục xanh đá người con trai mấy cái, và nhỏ nước bọt vào người con trai rồi bỏ đi. Người con trai mãi hồi lâu mới lồm cồm bò dậy, trên mặt nước mắt đã chảy thành hàng.

Người con trai quay về bế người con gái ra ngoài đường. Người trên đường qua lại rất đông, nhưng không một ai chú ý đến 2 người. Người nào nhìn thì cũng nhìn qua rồi nhanh chóng bước qua. Người con trai đặt người con gái lên đường, không còn mong chờ gì người qua đường nữa. Người con gái bây giờ đã thở yếu lắm rồi. Người con trai liền nhặt một miếng kính vỡ ở trên đường.

Miếng kính có 1 đầu rất nhọn và sắc. Người con trai dùng miếng kính cắt vào tay người con gái, máu từ tay người con gái bắn cả vào mặt người con trai. Người con trai cười “ha ha, tôi giết người rồi, các người nhìn ta giết người đây ...” Xe cứu hộ đến, người con gái được đem lên xe. Còn những người qua đường thì nguyền rủa người con trai rồi lại bước đi. Người con gái cuối cùng không qua khỏi vì máu mất nhiều quá, người con gái lúc chết vẫn cười, tay vẫn giữ lấy chiếc nhẫn người con trai tặng trước đây. Còn người con trai vẫn đứng đợi, đợi mãi người con gái vẫn không quay trở lại. Người con trai khóc, khóc cả đêm, khóc đến nỗi chẳng còn ai chú ý đến người con trai khóc nữa.

Và tại thùng rác nơi 2 người lần đầu tiên gặp nhau trước đây, người ta tìm thấy xác người con trai. Nụ cười trên mặt người con trai đã tắt , và vẫn ôm vào ngực 1 cái bánh bao mốc meo và 1 chai nước khoáng chưa mở.

Kể cả đọc xong rồi, vẫn thấy chưa hết điên chút nào cả, chư có tý hứng thú rì cho bài viết cả mà chiều nay phải nộp những 2 bài, hic hic hic


9/7/07

Có thật tốt nếu bạn luôn nhìn thấu tim gan người khác




Sự trống rỗng và e ngại trước tương lai đã khiến trái tim cô hoá đá hoàn toàn trước những cái đá lông nheo và sự si mê của 1 số đàn ông. Đa số họ đều thành đạt, đa số đều có địa vị và đa số đều không còn trẻ. Họ có thể cho cô đủ thứ như dục vọng, tìên bạc, du hý nhưng lại không thể cho cô trọn vẹn những xúc cảm của tâm hồn. Có thể cô đòi hỏi vô lý ở những cuộc tình hờ lợi dụng lẫn nhau naỳ, cũng có thể cô thực sự cần tìm lại 1 người đàn ông trong đời mình.

1 đời chồng, hiện đang ly thân… cô luôn tạo cho người khác 1 vỏ bọc hoàn hảo về sự thành đạt, lịch lãm, đúng mực và sang trọng. Cô có 1 vị trí làm việc nhiều người mơ ước, công việc không quá bận rộn để cướp đi quỹ thời gian khá rộng rãi. Nghề copy writer vừa làm vừa chơi, vừa ăn vừa làm là chuyện bình thường, tuy nhiên nó lại cho cô sự nhạy cảm quá mức, đọc tên sự việc trúng phóc, gọi tên cảm giác như bà bói, kích thích và khám phá 1 cách rõ rệt vô cùng. Bởi vậy nên cô có 1 nhược điểm vô cùng đáng ghét là chỉ cần vừa nhìn 1 ai đó, cô sẵn sàng đọc thấu ngay suy nghĩ của họ. Cô mê mải sợ hãi khi khám phá ra khả năng đó của mình, chính khám phá này khiến trái tim cô trở nên khô cứng vì sự dung tục mà cô vô tình khám phá trong suy nghĩ của đàn ông

Khi cô vừa nhìn thấy 1 gã trai trên đường thì lập tức cô nghe thấy ngay gã này suy nghĩ “ con bé mặc cái juýp ngắn 1 chút nữa nhỉ” mặc dù anh chàng mắt đeo kính trắng mặc tỉnh bơ và vội vã đi trên đường. Rồi cô vừa đưa mắt nhìn anh công an giao thông ở ngã tư thì thấy ngay 1 câu nói “ Bố mày, để bố phạt cho chúng mày biết tay, dám không buộc tóc và mặc xu chiêng à .. pó tay luôn với anh cảnh sát trẻ đẹp trai đang thổi còi giữa ngã tư…

Cô đã từng hất cả 1 ly rượu vào quần của 1 đạo diễn chỉ vì trong lúc trò chuyện với cô gã nghĩ thầm “ Con bé này, có lẽ mình giả vờ đổ rượu vào áo nó để lấy cớ về phòng mình mất” gã vừa nghĩ thế xong thì cô lập tức hắt cho gã 1 ly rượu để về phòng mà thay quần… cuộc sống đối với cô thật kinh khủng, khi cô vừa nhìn thấy ai, mắt ai vừa nhìn cô là cô lại nghe tiếng nói đó, tiếng nói thoát từ những linh hồn lơ lửng báo hiệu cho cô biết.

Cũng chính vì có khả năng này, cô kiếm được rất nhiều tiền, cô luôn được lòng mọi người, theo ý kiến của sếp và luôn là người lấy cắp được suy nghĩ của các đồng nghiệp, đối thủ, cô trở thành kẻ cắp chuyên nghiệp và hoàn hảo nhất vì không thể bị phát hiện ra.

(Tạm thời dừng kể lể tiếp về cô mà chuyển sang kể lể về 1 anh nhé)

Anh là người đàn ông bình thường, thậm chí hơi nhỏ thó. Cái mặt chuột nhắt nhọn nhọn, mắt hơi be bé và hơi đại lác 1 chút. Dù có đi tập thể hình vô cùng chăm chỉ, vòng ngưc của anh cũng khá khiêm tốn ở mức luôn bị độn meck khi may comple. Anh có 1 biệt tài là pha chế rượu và mỗi thành công ở một loại rượu mới anh lại nghĩ cách làm poster treo trên quán của mình. Anh đặc biệt thích màu đỏ, tuy nhiên luôn khoác lên mình áo màu trắng để luôn nổi bật trong nền đêm tối.

Quay ngoắt 180 độ để lại kể về cô nhé

Cô cũng là 1 tay rượu mới nghiện, khi cô phát hiện ra khả năng của mình cũng là lúc cô muốn tìm quên nơi quán rượu và cái bar dở đồng quê La Tinh này được chọn để đốt time. Cô thích soi ngắm 3 tầng của loại B52 ( Baileys, Kahlua +Grand Marnier) một cách tò mò thích thú rồi thử cảm giác bằng chiếc ống hút nhỏ xíu khi lửa vẫn còn vương vấn. Cũng suýt nữa bị sụt cổ họng vì bỏng. Nhưng mà cảm giác liều lĩnh, run rẩy, tê cứng trộn lẫn 3 tầng rượu khiến cô tê tái. Cô có năng khướu khi sốc rượu hay sao mà cô chưa bị bỏng họng B52 1 lần nào. Có lần suýt chết bởi cảm giác 1 luồng lửa chạy sộc xuống học, cào xé thanh quản rồi ộc lên óc, Cảm thấy mình hoàn toàn vô hiệu với âm thanh, đánh lưỡi không tiếng động.

Ngoài B52, cô rất thích anh nhỏ thó kia pha cho mình 1 ly Malibu Pineapplee (hình như hơi sai chính tả) vì nó không quá cầu kỳ nhưng lại đậm, dễ phối với hoa quả và đặc biệt thích hợp với Dứa tươi đấy. Cô hay gọi 1 ly Malibu Pineapplee khi mặc váy lanh, hay xà rông uống với tâm trạng cần tình yêu, và đôi chút ham muốn lãng mạn nào đó. Hoặc cô hay uống nó khi nghĩ đến bãi biển Phuket… Thực sự nó dễ pha vô cùng nhưng không hiểu sao cô chỉ thích anh nhỏ thó trao cô ly rượu này. Có thể bởi cô bao giờ cũng đọc được suy nghĩ của anh, vẫn luôn luôn là “cô em này chắc đang hận đời, nên cho tý cảm xúc và chút cay đắng vào rượu, mùi dứa tươi có thể át cả mùi cồn và 1 lát gừng sẽ làm cổ họng ấm chứ không cháy.

1 lần, trong tâm trạng rối bời, cô phóng xe tới ba của anh để giải khuây, anh nhìn cô từ đỉnh đầu xuống cái cổ áo hơi trễ, không nói gì anh pha cho cô 1 ly White Russian thêm 1 chút sữa và socolate… vị rượu không giống ai này làm cô thấy thú vị. Cả bar chỉ có 2 người, ngồi im ắng. Đột nhiên, anh kéo cửa sổ và xin phép cô được chơi đàn. Anh chơi nhạc say mê, 1 bản nhạc gì đó quen quen vì cô vốn không có năng khiếu cảm nhận nhạc, bỗng dưng cô liên tưởng đến bộ phim nhạt nhẽo “Trai Nhảy” với cảnh Tonny đang say sưa nhạc và gạ gẫm anh chàng massage dạo… thực sự cả phim có cảnh đó ấn tượng nhất đối với cô. Chợt côgiật mình vì lại nghe thấy tiếng nói kia cất lên “ Thực sự anh thích em, thực sự anh không dám lại gần em, nếu mà em bước ra đây, nếu mà em hát, nếu mà em bật khóc…. Cô thực sự chưa bao giờ được nghe những ý nghĩ từ gáy của 1 người đàn ông rõ ràng, thánh thót đến vậy, bởi vì cô có thể nghe rất rõ ràng hàng ngàn lời hay hơn thế dưng tiếng nói kia lại bỉ ổi và tục tĩu.. còn bây giờ, lời nói nhẹ nhàng ấy khiến cô đi về phía cây đàn, bàn tay cô lướt nhẹ 7 phím tạo thành 1 chuỗi âm thanh lấn lướt không gian. 1 tờ giấy nhỏ được chuyển tới phím đàn “Em không biết hát và cũng không thể khóc cho anh nghe, cảm ơn anh” Anh vẫn mê mải đàn, còn cô thì vội vã ra về…cô chạy khỏi bar như có ma, cô chạy trốn 1 tiếng nói khác trong tâm hồn mình.

(Xin phép dừng vì cái cô ấy đã đọc blog rồi, tổng xỉ vả rồi và cấm tiệt viết tiếp vì nhânvật hư cấu 5% và sự thật là 95%)

Có thật tốt nếu bạn luôn nhìn thấu tim gan người khác




Sự trống rỗng và e ngại trước tương lai đã khiến trái tim cô hoá đá hoàn toàn trước những cái đá lông nheo và sự si mê của 1 số đàn ông. Đa số họ đều thành đạt, đa số đều có địa vị và đa số đều không còn trẻ. Họ có thể cho cô đủ thứ như dục vọng, tìên bạc, du hý nhưng lại không thể cho cô trọn vẹn những xúc cảm của tâm hồn. Có thể cô đòi hỏi vô lý ở những cuộc tình hờ lợi dụng lẫn nhau naỳ, cũng có thể cô thực sự cần tìm lại 1 người đàn ông trong đời mình.

1 đời chồng, hiện đang ly thân… cô luôn tạo cho người khác 1 vỏ bọc hoàn hảo về sự thành đạt, lịch lãm, đúng mực và sang trọng. Cô có 1 vị trí làm việc nhiều người mơ ước, công việc không quá bận rộn để cướp đi quỹ thời gian khá rộng rãi. Nghề copy writer vừa làm vừa chơi, vừa ăn vừa làm là chuyện bình thường, tuy nhiên nó lại cho cô sự nhạy cảm quá mức, đọc tên sự việc trúng phóc, gọi tên cảm giác như bà bói, kích thích và khám phá 1 cách rõ rệt vô cùng. Bởi vậy nên cô có 1 nhược điểm vô cùng đáng ghét là chỉ cần vừa nhìn 1 ai đó, cô sẵn sàng đọc thấu ngay suy nghĩ của họ. Cô mê mải sợ hãi khi khám phá ra khả năng đó của mình, chính khám phá này khiến trái tim cô trở nên khô cứng vì sự dung tục mà cô vô tình khám phá trong suy nghĩ của đàn ông

Khi cô vừa nhìn thấy 1 gã trai trên đường thì lập tức cô nghe thấy ngay gã này suy nghĩ “ con bé mặc cái juýp ngắn 1 chút nữa nhỉ” mặc dù anh chàng mắt đeo kính trắng mặc tỉnh bơ và vội vã đi trên đường. Rồi cô vừa đưa mắt nhìn anh công an giao thông ở ngã tư thì thấy ngay 1 câu nói “ Bố mày, để bố phạt cho chúng mày biết tay, dám không buộc tóc và mặc xu chiêng à .. pó tay luôn với anh cảnh sát trẻ đẹp trai đang thổi còi giữa ngã tư…

Cô đã từng hất cả 1 ly rượu vào quần của 1 đạo diễn chỉ vì trong lúc trò chuyện với cô gã nghĩ thầm “ Con bé này, có lẽ mình giả vờ đổ rượu vào áo nó để lấy cớ về phòng mình mất” gã vừa nghĩ thế xong thì cô lập tức hắt cho gã 1 ly rượu để về phòng mà thay quần… cuộc sống đối với cô thật kinh khủng, khi cô vừa nhìn thấy ai, mắt ai vừa nhìn cô là cô lại nghe tiếng nói đó, tiếng nói thoát từ những linh hồn lơ lửng báo hiệu cho cô biết.

Cũng chính vì có khả năng này, cô kiếm được rất nhiều tiền, cô luôn được lòng mọi người, theo ý kiến của sếp và luôn là người lấy cắp được suy nghĩ của các đồng nghiệp, đối thủ, cô trở thành kẻ cắp chuyên nghiệp và hoàn hảo nhất vì không thể bị phát hiện ra.

(Tạm thời dừng kể lể tiếp về cô mà chuyển sang kể lể về 1 anh nhé)

Anh là người đàn ông bình thường, thậm chí hơi nhỏ thó. Cái mặt chuột nhắt nhọn nhọn, mắt hơi be bé và hơi đại lác 1 chút. Dù có đi tập thể hình vô cùng chăm chỉ, vòng ngưc của anh cũng khá khiêm tốn ở mức luôn bị độn meck khi may comple. Anh có 1 biệt tài là pha chế rượu và mỗi thành công ở một loại rượu mới anh lại nghĩ cách làm poster treo trên quán của mình. Anh đặc biệt thích màu đỏ, tuy nhiên luôn khoác lên mình áo màu trắng để luôn nổi bật trong nền đêm tối.

Quay ngoắt 180 độ để lại kể về cô nhé

Cô cũng là 1 tay rượu mới nghiện, khi cô phát hiện ra khả năng của mình cũng là lúc cô muốn tìm quên nơi quán rượu và cái bar dở đồng quê La Tinh này được chọn để đốt time. Cô thích soi ngắm 3 tầng của loại B52 ( Baileys, Kahlua +Grand Marnier) một cách tò mò thích thú rồi thử cảm giác bằng chiếc ống hút nhỏ xíu khi lửa vẫn còn vương vấn. Cũng suýt nữa bị sụt cổ họng vì bỏng. Nhưng mà cảm giác liều lĩnh, run rẩy, tê cứng trộn lẫn 3 tầng rượu khiến cô tê tái. Cô có năng khướu khi sốc rượu hay sao mà cô chưa bị bỏng họng B52 1 lần nào. Có lần suýt chết bởi cảm giác 1 luồng lửa chạy sộc xuống học, cào xé thanh quản rồi ộc lên óc, Cảm thấy mình hoàn toàn vô hiệu với âm thanh, đánh lưỡi không tiếng động.

Ngoài B52, cô rất thích anh nhỏ thó kia pha cho mình 1 ly Malibu Pineapplee (hình như hơi sai chính tả) vì nó không quá cầu kỳ nhưng lại đậm, dễ phối với hoa quả và đặc biệt thích hợp với Dứa tươi đấy. Cô hay gọi 1 ly Malibu Pineapplee khi mặc váy lanh, hay xà rông uống với tâm trạng cần tình yêu, và đôi chút ham muốn lãng mạn nào đó. Hoặc cô hay uống nó khi nghĩ đến bãi biển Phuket… Thực sự nó dễ pha vô cùng nhưng không hiểu sao cô chỉ thích anh nhỏ thó trao cô ly rượu này. Có thể bởi cô bao giờ cũng đọc được suy nghĩ của anh, vẫn luôn luôn là “cô em này chắc đang hận đời, nên cho tý cảm xúc và chút cay đắng vào rượu, mùi dứa tươi có thể át cả mùi cồn và 1 lát gừng sẽ làm cổ họng ấm chứ không cháy.

1 lần, trong tâm trạng rối bời, cô phóng xe tới ba của anh để giải khuây, anh nhìn cô từ đỉnh đầu xuống cái cổ áo hơi trễ, không nói gì anh pha cho cô 1 ly White Russian thêm 1 chút sữa và socolate… vị rượu không giống ai này làm cô thấy thú vị. Cả bar chỉ có 2 người, ngồi im ắng. Đột nhiên, anh kéo cửa sổ và xin phép cô được chơi đàn. Anh chơi nhạc say mê, 1 bản nhạc gì đó quen quen vì cô vốn không có năng khiếu cảm nhận nhạc, bỗng dưng cô liên tưởng đến bộ phim nhạt nhẽo “Trai Nhảy” với cảnh Tonny đang say sưa nhạc và gạ gẫm anh chàng massage dạo… thực sự cả phim có cảnh đó ấn tượng nhất đối với cô. Chợt côgiật mình vì lại nghe thấy tiếng nói kia cất lên “ Thực sự anh thích em, thực sự anh không dám lại gần em, nếu mà em bước ra đây, nếu mà em hát, nếu mà em bật khóc…. Cô thực sự chưa bao giờ được nghe những ý nghĩ từ gáy của 1 người đàn ông rõ ràng, thánh thót đến vậy, bởi vì cô có thể nghe rất rõ ràng hàng ngàn lời hay hơn thế dưng tiếng nói kia lại bỉ ổi và tục tĩu.. còn bây giờ, lời nói nhẹ nhàng ấy khiến cô đi về phía cây đàn, bàn tay cô lướt nhẹ 7 phím tạo thành 1 chuỗi âm thanh lấn lướt không gian. 1 tờ giấy nhỏ được chuyển tới phím đàn “Em không biết hát và cũng không thể khóc cho anh nghe, cảm ơn anh” Anh vẫn mê mải đàn, còn cô thì vội vã ra về…cô chạy khỏi bar như có ma, cô chạy trốn 1 tiếng nói khác trong tâm hồn mình.

(Xin phép dừng vì cái cô ấy đã đọc blog rồi, tổng xỉ vả rồi và cấm tiệt viết tiếp vì nhânvật hư cấu 5% và sự thật là 95%)

Có thật tốt nếu bạn luôn nhìn thấu tim gan người khác




Sự trống rỗng và e ngại trước tương lai đã khiến trái tim cô hoá đá hoàn toàn trước những cái đá lông nheo và sự si mê của 1 số đàn ông. Đa số họ đều thành đạt, đa số đều có địa vị và đa số đều không còn trẻ. Họ có thể cho cô đủ thứ như dục vọng, tìên bạc, du hý nhưng lại không thể cho cô trọn vẹn những xúc cảm của tâm hồn. Có thể cô đòi hỏi vô lý ở những cuộc tình hờ lợi dụng lẫn nhau naỳ, cũng có thể cô thực sự cần tìm lại 1 người đàn ông trong đời mình.

1 đời chồng, hiện đang ly thân… cô luôn tạo cho người khác 1 vỏ bọc hoàn hảo về sự thành đạt, lịch lãm, đúng mực và sang trọng. Cô có 1 vị trí làm việc nhiều người mơ ước, công việc không quá bận rộn để cướp đi quỹ thời gian khá rộng rãi. Nghề copy writer vừa làm vừa chơi, vừa ăn vừa làm là chuyện bình thường, tuy nhiên nó lại cho cô sự nhạy cảm quá mức, đọc tên sự việc trúng phóc, gọi tên cảm giác như bà bói, kích thích và khám phá 1 cách rõ rệt vô cùng. Bởi vậy nên cô có 1 nhược điểm vô cùng đáng ghét là chỉ cần vừa nhìn 1 ai đó, cô sẵn sàng đọc thấu ngay suy nghĩ của họ. Cô mê mải sợ hãi khi khám phá ra khả năng đó của mình, chính khám phá này khiến trái tim cô trở nên khô cứng vì sự dung tục mà cô vô tình khám phá trong suy nghĩ của đàn ông

Khi cô vừa nhìn thấy 1 gã trai trên đường thì lập tức cô nghe thấy ngay gã này suy nghĩ “ con bé mặc cái juýp ngắn 1 chút nữa nhỉ” mặc dù anh chàng mắt đeo kính trắng mặc tỉnh bơ và vội vã đi trên đường. Rồi cô vừa đưa mắt nhìn anh công an giao thông ở ngã tư thì thấy ngay 1 câu nói “ Bố mày, để bố phạt cho chúng mày biết tay, dám không buộc tóc và mặc xu chiêng à .. pó tay luôn với anh cảnh sát trẻ đẹp trai đang thổi còi giữa ngã tư…

Cô đã từng hất cả 1 ly rượu vào quần của 1 đạo diễn chỉ vì trong lúc trò chuyện với cô gã nghĩ thầm “ Con bé này, có lẽ mình giả vờ đổ rượu vào áo nó để lấy cớ về phòng mình mất” gã vừa nghĩ thế xong thì cô lập tức hắt cho gã 1 ly rượu để về phòng mà thay quần… cuộc sống đối với cô thật kinh khủng, khi cô vừa nhìn thấy ai, mắt ai vừa nhìn cô là cô lại nghe tiếng nói đó, tiếng nói thoát từ những linh hồn lơ lửng báo hiệu cho cô biết.

Cũng chính vì có khả năng này, cô kiếm được rất nhiều tiền, cô luôn được lòng mọi người, theo ý kiến của sếp và luôn là người lấy cắp được suy nghĩ của các đồng nghiệp, đối thủ, cô trở thành kẻ cắp chuyên nghiệp và hoàn hảo nhất vì không thể bị phát hiện ra.

(Tạm thời dừng kể lể tiếp về cô mà chuyển sang kể lể về 1 anh nhé)

Anh là người đàn ông bình thường, thậm chí hơi nhỏ thó. Cái mặt chuột nhắt nhọn nhọn, mắt hơi be bé và hơi đại lác 1 chút. Dù có đi tập thể hình vô cùng chăm chỉ, vòng ngưc của anh cũng khá khiêm tốn ở mức luôn bị độn meck khi may comple. Anh có 1 biệt tài là pha chế rượu và mỗi thành công ở một loại rượu mới anh lại nghĩ cách làm poster treo trên quán của mình. Anh đặc biệt thích màu đỏ, tuy nhiên luôn khoác lên mình áo màu trắng để luôn nổi bật trong nền đêm tối.

Quay ngoắt 180 độ để lại kể về cô nhé

Cô cũng là 1 tay rượu mới nghiện, khi cô phát hiện ra khả năng của mình cũng là lúc cô muốn tìm quên nơi quán rượu và cái bar dở đồng quê La Tinh này được chọn để đốt time. Cô thích soi ngắm 3 tầng của loại B52 ( Baileys, Kahlua +Grand Marnier) một cách tò mò thích thú rồi thử cảm giác bằng chiếc ống hút nhỏ xíu khi lửa vẫn còn vương vấn. Cũng suýt nữa bị sụt cổ họng vì bỏng. Nhưng mà cảm giác liều lĩnh, run rẩy, tê cứng trộn lẫn 3 tầng rượu khiến cô tê tái. Cô có năng khướu khi sốc rượu hay sao mà cô chưa bị bỏng họng B52 1 lần nào. Có lần suýt chết bởi cảm giác 1 luồng lửa chạy sộc xuống học, cào xé thanh quản rồi ộc lên óc, Cảm thấy mình hoàn toàn vô hiệu với âm thanh, đánh lưỡi không tiếng động.

Ngoài B52, cô rất thích anh nhỏ thó kia pha cho mình 1 ly Malibu Pineapplee (hình như hơi sai chính tả) vì nó không quá cầu kỳ nhưng lại đậm, dễ phối với hoa quả và đặc biệt thích hợp với Dứa tươi đấy. Cô hay gọi 1 ly Malibu Pineapplee khi mặc váy lanh, hay xà rông uống với tâm trạng cần tình yêu, và đôi chút ham muốn lãng mạn nào đó. Hoặc cô hay uống nó khi nghĩ đến bãi biển Phuket… Thực sự nó dễ pha vô cùng nhưng không hiểu sao cô chỉ thích anh nhỏ thó trao cô ly rượu này. Có thể bởi cô bao giờ cũng đọc được suy nghĩ của anh, vẫn luôn luôn là “cô em này chắc đang hận đời, nên cho tý cảm xúc và chút cay đắng vào rượu, mùi dứa tươi có thể át cả mùi cồn và 1 lát gừng sẽ làm cổ họng ấm chứ không cháy.

1 lần, trong tâm trạng rối bời, cô phóng xe tới ba của anh để giải khuây, anh nhìn cô từ đỉnh đầu xuống cái cổ áo hơi trễ, không nói gì anh pha cho cô 1 ly White Russian thêm 1 chút sữa và socolate… vị rượu không giống ai này làm cô thấy thú vị. Cả bar chỉ có 2 người, ngồi im ắng. Đột nhiên, anh kéo cửa sổ và xin phép cô được chơi đàn. Anh chơi nhạc say mê, 1 bản nhạc gì đó quen quen vì cô vốn không có năng khiếu cảm nhận nhạc, bỗng dưng cô liên tưởng đến bộ phim nhạt nhẽo “Trai Nhảy” với cảnh Tonny đang say sưa nhạc và gạ gẫm anh chàng massage dạo… thực sự cả phim có cảnh đó ấn tượng nhất đối với cô. Chợt côgiật mình vì lại nghe thấy tiếng nói kia cất lên “ Thực sự anh thích em, thực sự anh không dám lại gần em, nếu mà em bước ra đây, nếu mà em hát, nếu mà em bật khóc…. Cô thực sự chưa bao giờ được nghe những ý nghĩ từ gáy của 1 người đàn ông rõ ràng, thánh thót đến vậy, bởi vì cô có thể nghe rất rõ ràng hàng ngàn lời hay hơn thế dưng tiếng nói kia lại bỉ ổi và tục tĩu.. còn bây giờ, lời nói nhẹ nhàng ấy khiến cô đi về phía cây đàn, bàn tay cô lướt nhẹ 7 phím tạo thành 1 chuỗi âm thanh lấn lướt không gian. 1 tờ giấy nhỏ được chuyển tới phím đàn “Em không biết hát và cũng không thể khóc cho anh nghe, cảm ơn anh” Anh vẫn mê mải đàn, còn cô thì vội vã ra về…cô chạy khỏi bar như có ma, cô chạy trốn 1 tiếng nói khác trong tâm hồn mình.

(Xin phép dừng vì cái cô ấy đã đọc blog rồi, tổng xỉ vả rồi và cấm tiệt viết tiếp vì nhânvật hư cấu 5% và sự thật là 95%)

Nhím phởn

Nhím phởn
Mỗi khi phởn chí, Nhím hay có nhiều biểu hiện lạ lùng

Đàn bà 30

Đàn bà 30

Dân vận trên đất diêm

Dân vận trên đất diêm

Monaco - thiên đường mua sắm

Monaco - thiên đường mua sắm

Người đẹp và xe hơi

Người đẹp và xe hơi

Nhím và 2 công chua Bom Bê

Nhím và 2 công chua  Bom Bê

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Nhím tồ ở Tre Plaza 2-9

Chang va Nang

Chang va Nang

Mẹ con ta đớ

Mẹ con ta đớ