Anh bước ra từ cơn mưa đầu tháng
Mồng 1 mà
Mưa ắt có lộc đây
NGẪU HỨNG DOANH NHÂN
Nhạc & lời: Trần Tiến
Đời doanh nhân vốn thông minh,
hai với hai không cho là bốn
Đời doanh nhân vốn bền lòng,
không với không không cho là không
Đời doanh nhân vốn nhọc nhằn,
đêm với đêm không cho là đêm
Bước phong sương muôn dặm trường,
xa với xa không còn là xa
Đời doanh nhân thích độc hành,
đi lối đi chưa ai từng đi
Đời doanh nhân đánh cờ người,
chơi lối chơi chưa ai từng chơi
Đời doanh nhân quý đồng tiền,
chi với chi không hẳn là chi
Trót rong chơi, không làm gì,
thu với thu đi tù một khi
Đời doanh nhân lắm bạn bè,
say với say chưa cho là say
Nhiều khi quên mất đường về,
ta với em không cho là hai
Đời doanh nhân tính từng đồng,
không biếu không không nhận cho không
Đã thương ai, hay mềm lòng,
yêu với yêu tiêu điều bại vong
Đời doanh nhân mấy gian nan,
mưa với mưa vẫn cho là nắng
Đời doanh nhân, biết mấy đoạn trường,
không bóng mây vẫn cho là mưa
Đời doanh nhân, biết phận mình,
danh với danh chưa hẳn là danh
Lá thu rơi, khi về già,
ta với ta chưa hẳn là ta.
Tối qua, 2 mẹ con có màn ôn bài cho Nhím
Thứ nhất là môn đánh vần, Nhím rất tự tin véo von
Cờ a ca nặng Mẹ
Bờ ô bô huyền Bố
....
Mẹ thấy khả năng sư phạm của mình thật đáng mỉa mai
Rồi đến môn toán hoc
Nhím làm tính bằng ngón tay khá tốt trong phạm vi 10, mẹ bắt đầu hoa lá cành dạy Nhím làm toán bằng những câu chuyện.
Có 2 con chim đang đậu trên dây điện, 1 con bị súng săn bắn mất, hỏi còn mấy con? Nhím trả lời ngay là còn 1 con chim. Theo bài cũ, mẹ bảo, không phải rồi, chả còn con chim nào cả cơ. Nhím suy nghĩ rồi bảo, con biết rồi, CON CHIM KIA BỊ ĐIỆN GIẬT ĐÚNG KHÔNG? Đáp án ngoài giáo trình giảng dạy, mẹ định bảo con chim kia giật mình bay đi mất cơ, hóa ra Nhím đã biết suy nghĩ rất nghiêm túc rồi, tiếc là Nhím chưa nhìn thấy chim trên dây điện bao giờ cả nên có biết chim rất hay giật mình, nhút nhát....
Đến môn tiếng Anh thì mẹ bó tay toàn tập
What's your name?
Nhím tự tin trả lời
My name teacher.......
Mẹ ôn lại mấy hiệu lệnh, đứng ngồi làm Nhím cứ tưng tưng như cái lò xo và thank you luôn miệng....
Chết, Nhím mới đi học.. lỗn lận hết cả
hi hi, bố Hanh bên cạnh thì cười cả phì vì thấy 2 mẹ con học bài trên giường thật là ấn tượng.
Kế đến là màn dỗi của Nhím, Nhím quen không phải dùng chung mẹ với ai, nay cứ phải chia sẻ với bố nên cũng hơi tấm tức. Đến khi mẹ phải giải thích, cả nhà mình yêu nhau nên phải ôm nhau, thơm nhau, phải dựa vào nhau Nhím mới chịu nguôi ngoai, nhưng lại vặn lại "Tại sao bố là đàn ông mà cứ dựa vào mẹ là đàn bà thế, đàn ông là không dựa vào đàn bà, phải là chỗ dựa cho đàn bà chứ! Ặc ặc, bố sặc phải ngồi thẳng lưng ngay để mẹ dựa vào cho đúng lý thuyết của Nhím. Bố yêu Nhím cực, nên bố quyết là chỗ dựa cho nhà Nhím mà. Ngồi nhớ lại ghi ra đây sau này cho Nhím đọc lại.
----
pic Môi cong tớn lên
Mecghi và cả làng ơi, cho lão Tao (sắp 60) tham gia bàn láo với ới ới ...
Lão Tao thì nghĩ rằng 30, 40, 50, 60 ... là cái tuổi ai cũng phải qua. Vậy mà bỗng dưng dân tình lại bàn đến đàn ông 50, và các ông 50 này có nguy hiểm hay không nguy hiểm với phụ nữ 30 thì chắc có vấn đề rì zồi (nói theo giọng Bác Bi đó). Tuổi nào thì tuổi, ai chả đến lúc già, dưng con người nó khác nhau, có người khoẻ chân, có người khoẻ tay, có người khoẻ ... gì gì đấy, nên so sánh mà lấy tuổi thì cũng khập khiễng. Bác khoẻ tay bẩm sinh không thể đem so với bác khoẻ chân bẩm sinh, phỏng ạ? Có bác đã hỏng mắt từ bé, thì đến 50 tuổi mắt bác vẫn hỏng thôi. Thôi chả biết mọi người bàn ký rì, chả bàn láo nữa. Lão Tao chỉ thấy Lão Tao yêu đời, thấy mình vui vẻ, bằng lòng với cả cái được và chưa đuợc của mình. Chả biết Lão Tao có nguy hiểm kô nhở, và nếu có thì với ai nhở? Tò mò quá!!!
(trong kia ko cm được, xin lỗi)
--> có rất nhiều ý kiến cho rằng đàn ông tuổi này thích bị dắt mũi chứ không phải bị dắt mũi, còn các cô gái trẻ thì rất thích cảm giác dắt được mũi người khác mà không biết họ đang bị cho vào tròng.... hi hi
Những năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt đã trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra. Đàn bà ba mươi có hai cuộc sống. Một là gia đình, một là khao khát.
Gia đình tức là có nơi về, yêu thương con, chăm sóc chồng, vun vén cuộc sống ít vui nhiều lo âu. Những người phụ nữ ba mươi tất bật, bình yên và quyến rũ bởi đầy đặn, bởi từng trải, bởi thành tựu và yêu thương. Có những người quyến rũ được kẻ khác bằng cả vẻ đảm đương, an phận của mình, thật lạ.
Khao khát tức là khi đã bỏ sau lưng mười năm yêu trắng tay, đã từng tha thiết, tưởng hy sinh tất cả, tưởng sẽ trời đất dài lâu, tưởng sẽ trọn đời. Rồi tuổi ba mươi đến, càng thành đạt càng hoang mang, mình đang ở đâu, ai sẽ đến trong đời mình.
Bất hạnh cho ai bị giằng xé giữa hai cuộc sống ấy, ở trong gia đình vẫn khao khát, hoặc độc thân nhưng đầy gánh nặng.
Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai.
Đàn bà ba mươi có quyền làm những gì tuổi hai mươi mơ ước chăng, có chứ. Có quyền lực sai khiến bằng một ánh mắt, một lời nói. Có thể thanh thản từ chối vì biết mình là ai, cũng biết tiếc nuối bởi đủ từng trải để hiểu thế nào là hạnh phúc. Biết cách lý giải cho mọi cảm xúc, biết cách đẹp, biết đàn ông cần gì.
Dường như đến tuổi ba mươi, đàn bà biết cách yêu, biết cách nồng nàn. Thứ nồng nàn đích thực mà tuổi thanh xuân không bao giờ chạm tay tới nổi.
Những người đàn bà đang đi tới tuổi ba mươi thường hoảng hốt, những người đàn bà vượt qua tuổi ba mươi rồi thường bình yên.
Bởi hiểu ra không giống như xưa, chúng ta không còn lầm lẫn giữa nhan sắc và tuổi trẻ. Và người phụ nữ nhận ra mình đẹp bắt đầu từ tuổi ba mươi, tự tin rằng những người đàn ông mình cần là những người nhận ra được người đẹp bên trong người đàn bà.
Tuần trước ngồi thương thảo hợp đồng với đối tác, bất ngờ người đàn ông thú nhận, tôi chỉ bị quyến rũ bởi những người đàn bà có năng lực, có đầu óc. Vì chúng tôi đến độ tuổi này, biết chúng tôi cần gì.
Thì ra đàn ông cũng đã phân biệt, thứ nhan sắc họ thèm và thứ nhan sắc họ cần. Đàn ông có lẽ đã như nhau, tôi thèm có được hoa hậu, nhưng tôi cần một người đàn bà đích thực ở bên.
Vậy còn điều gì đàn bà ba mươi đã thua kém chính mình khi đôi mươi? Có lẽ đó là quyền lực thanh xuân, thứ quyền lực mà đàn bà ba mươi cố tình không muốn nhắc đến nhất.
Lúc đôi mươi tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài, thật rộng và nhảy nhót, tôi thật gợi cảm. Lúc ba mươi nếu tôi vẫn nhảy nhót trong một chiếc sơ mi dài và thủng, tôi thật lập dị và gớm ghiếc.
Lúc đôi mươi tôi có quyền không son phấn ra phố, buộc tóc đuôi gà, ngồi lơ đãng bên bờ hồ tưởng tượng những lãng mạn. Lúc ba mươi, không son phấn là một cách bất lịch sự, và bên hồ, những người đàn bà chỉ ngồi để chảy nước mắt đau đớn.
Vì năm tháng đã trôi qua lặng yên, có thứ đã đến, như thành đạt, như từng trải, như tiền. Nhưng có thứ không níu nổi, như tuổi trẻ. Đàn bà ba mươi tối kỵ ngồi một mình, nghĩ một mình, làm một mình, và sống quạnh hiu.
Có một cuốn sách đầu đề là "Đàn bà ba mươi mới đẹp", trong đó nói, cái đẹp tới từ sự độc lập, bởi họ dũng cảm và từng trải. Cái đẹp ba mươi cũng đến từ tình yêu và sự tự tin khi vứt bỏ tình yêu. Và sách nói, đàn bà càng ba mươi, càng dễ buông tay khỏi ái tình.
Tôi nghĩ những điều đó hợp lý, khi phụ nữ nhận ra họ càng quý giá, họ càng khó có cơ hội ngã vào đời người đàn ông.
Đàn bà ba mươi không yêu nổi người đã tha thiết yêu khi mười tám. Lại khao khát kết hôn với người chồng mà khi mười tám có đánh chết cũng không muốn lấy. Có người bảo, đó là bởi đàn bà đã thực tế hơn thiếu nữ, hiểu mình muốn gì. Tôi thì cho rằng đó là bởi người đàn bà ba mươi đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống, trong tình yêu và hôn nhân, họ sợ tương lai nhưng họ còn sợ quá khứ hơn!
Sách nói đàn bà ba mươi chỉ mơ hai thứ, chưa chồng thì mơ yêu đương nhiều hơn, có chồng thì mơ tiền nhiều hơn. Đàn bà ba mươi chỉ có yêu và tiền. Báo chí dành cho tuổi ba mươi thường là tạp chí tiêu dùng thời thượng hoặc mục tâm sự tình duyên éo le. Để đàn bà ba mươi tiêu những lo âu vào đó.
Tôi cũng đang viết cho những độc giả ấy, kín đáo hướng dẫn họ cách tiêu tiền hoặc trút những tâm tình lên giấy. Chúng ta giống nhau không phải bởi cùng bước qua ngưỡng cửa ba mươi, mà bởi đã chọn được cách dung hoà với cuộc sống. Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không kháng cự, chỉ uyển chuyển lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành động lực để ta đi tới.
Tôi nghĩ người đàn bà ba mươi có năng lực hay không, chỉ phân biệt bởi điểm đó, bởi lúc vượt qua trắc trở khó khăn. Chứ không phải những người phụ nữ có xe đẹp nhà đẹp, chồng đẹp con cũng đẹp là người có năng lực, chỉ nên gọi họ là người phụ nữ may mắn mà thôi.
Đàn bà ba mươi đã thoát ra được những viển vông tuổi đôi mươi. Họ không cần lãng mạn, một sự ấm áp, một khoảnh khắc đẹp, mà mong muốn sở hữu, muốn có con, có người tình, những điều có thật trong đời. Mơ ước của tuổi ba mươi đã thật hơn, đã không còn chỉ là mơ ước. Nên nhiều người đàn bà không nhận ra, tuổi đôi mươi rất ngại tới nhà bạn trai, tuổi ba mươi muốn để lại bàn chải đánh răng buổi sáng trong nhà bạn trai, muốn để lọ nước hoa,chai sữa tắm có mùi yêu thích ở lại nhà người yêu.
Như khi đàn bà đi, điều gì đó còn ở lại.
Bạn tôi nói, khi chia tay người yêu, đi khỏi đời nhau, cái cô ấy tiếc nhất không phải là anh bạn trai, mà là chai sữa tắm mùi vỏ cam còn để lại ở nhà anh kia. Cô ấy thích mùi vỏ cam, và với đàn bà ba mươi, chia tay nhau, thì đàn ông không còn giá trị bằng một chai sữa tắm. Mặc dù cô ấy có tiền để bất cứ lúc nào mua một chai sữa tắm khác như thế.
À, có lẽ không phải đàn ông không còn giá trị, mà bởi đàn bà ba mươi yêu ghét rạch ròi.
Hình như ba mươi là lúc đàn bà mới bắt đầu cuộc sống đích thực đàn bà?
Cảm ơn những mùi hương Elizabeth Arden, đã miêu tả đàn bà ba mươi hoàn hảo hơn một nước hoa.
(Copy từ Blog Trang Ha)